Tại một tiểu trấn tại nơi tiếp giáp giữa Thương Châu và Hắc sơn.
Đây chính là nơi ở của những tộc nhân cuối cùng thuộc Lâm gia.
Hiện giờ, cả tiểu trấn, chỉ còn lại bảy, tám vị trung niên với thân hình gầy yếu, vết thương đầy người.
Sau khi bị Thanh Lân đường đuổi giết, bọn họ đã may mắn hơn những người khác, bởi vì có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết, nhưng cũng phải trả giá bằng một phần cơ thể của mình. Ai nấy đều không được trọn vẹn, hoặc là phế một tay, hoặc tàn một chân, chỉ dựa vào một tia hy vọng phục hưng Lâm gia mà miệt mài đau khổ chống đỡ.
Vào ngày hôm ấy... mây đen trên không trung đặc biệt dày, có vẻ cực kỳ âm lãnh.
Một người mặc hắc y thần bí đột nhiên xuất hiện tại tiểu trấn.
Hắn đeo mặt nạ bằng trúc, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Nam tử n ày cầm một thanh tinh cương trường kiếm trong tay, như Ma Thần buông xuống, tùy ý chém giết những tộc nhân cuối cùng của Lâm gia.
Kiếm quang bay múa đầy trời, máu tươi không ngừng phun xối xả.
Những bóng dáng đã mất đi hi vọng kia, lần lượt ngã xuống bên trong vũng máu, âm thanh rên rĩ và tiếng kêu thảm thiết đan xen cùng một chỗ.
Tử vong tựa như một màn vũ đạo tàn khốc, có thể xé rách đêm đen thành từng mảnh nhỏ, không ngừng trình diễn trước mắt những con người cuối cùng của Lâm gia.
Tiếng kêu than và niềm hy vọng trong lòng bọn họ đều bị bóng đêm bao phủ.
Vào thời khắc này, huyết mạch cuối cùng của Lâm gia đã kết thúc dưới kiếm phong tàn nhẫn.
Chém tận giết tuyệt, không chừa lại một kẻ nào!
Lý Thủy Đạo đưa tay lần lượt gạch đi từng cái tên trong danh sách.
Những cái tên trong danh sách này đều do Lâm Duẫn Chí cung cấp. Tuy bọn họ yếu ớt, nhưng trong đầu lại nắm giữ rất nhiều bí mật.
Và những bí mật này tuyệt đối phải bị vùi lấp, nếu không nó sẽ mang cho Lý gia đến mối hoạ ngầm lớn lao.
Lý Thủy Đạo đã quyết định tự mình ra tay làm chuyện này, và kể cả trước hay sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ không có nói cho bất cứ người nào.
...
Lâm Duẫn Chí chậm rãi thức tỉnh, lồng ngực khó thở, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Dần dần mà... gã ý thức được bản thân đang ở bên trong một cái hầm ngầm âm u ẩm ướt.
Thứ ánh vào tầm mắt chính là vách tường tối tăm, đầy những vệt nước loang lổ.
Gã muốn nhúc nhích thân thể, lại phát hiện tay chân mình đã bị một sợi dây thừng thô dày buộc chặt lên một cái giá gỗ nặng nề, dây xích sắt dán sát theo thân hình gã, chặt chẽ khóa lại.
Lúc này, gã mới chú ý tới bên trong hầm ngầm vẫn còn một nữ tử.
Thoạt nhìn, nàng này chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, con ngươi thâm thúy, thần tình lạnh lùng.
Nàng đang chuẩn bị đồ ăn trên cái bàn trong phòng bếp, bận rộn mà yên lặng.
Lâm Duẫn Chí do dự một chút, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh, muốn nói chuyện cùng nữ nhân này: "Xin hỏi, nơi này là chỗ nào vậy? Vì sao ta lại bị trói ở trong này?"
"Cô nương, ta... Ta là người tốt, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, nếu các ngươi có thể thả ta rời đi, gia tộc của ta nhất định sẽ cho các ngươi trọng bảo."
Miệng nữ nhân nọ lập tức lộ ra một nụ cười mỉm ý vị thâm sâu, nụ cười này vừa quyến rũ lại vừa âm lãnh.
"Công tử, nói vậy hẳn là ngươi đã đói bụng thật lâu rồi? Hãy để cho nô gia hầu hạ ngươi dùng bữa nhé." Lý Thủy Đình nói xong, liền bưng một chén cháo đi tới trước mặt Lâm Duẫn Chí.
"Ngươi là ai? Vì sao lại muốn làm như vậy?" Trong mắt Lâm Duẫn Chí hiện lên một tia bối rối.
Hiện giờ, gã vốn không có tâm tư để ăn cơm, chỉ muốn biết nên làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
"Nếu công tử không ăn, nô gia có thể không cho ngươi ăn."
"Ta ăn ta ăn!"
Đúng là lúc này, Lâm Duẫn Chí vô cùng mệt mỏi, vừa đói vừa khát, hơn nữa, kể cả khi gã muốn chạy trốn, cũng phải ăn trước no lại nói sau.
Lý Thủy Đình không dùng thìa bón cho gã ăn, mà đưa thẳng bát cháo nọ đến bên miệng Lâm Duẫn Chí.
Lâm Duẫn Chí ép buộc chính mình phải há mồm uống cháo, nhưng trong dạ dày gã thật sự quá đói khát, cho nên gã uống rất nhanh, kết quả là vừa uống được mấy ngụm đã sặc rồi.
"Khụ... Khụ khụ khụ..."
"Công tử nên uống chậm một chút đi, coi chừng nghẹn."
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật, ăn ngấu ăn nghiến của Lâm Duẫn Chí, khóe miệng Lý Thủy Đình chợt cong lên để lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Ta tự ăn được, làm phiền ngươi hãy thả ta ra." Lâm Duẫn Chí ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Thủy Đình.
Nhưng Lý Thủy Đình lại ha ha bật cười, như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian.
"Lâm Duẫn Chí, chết đã đến nơi ngươi còn mơ mộng hão huyền? Bản cô nương đã học được một môn đao pháp, tên là Xà Vẫn Triền Thân, mong công tử bình phẩm."
Lý Thủy Đình còn chưa dứt lời, đã bắt đầu hành động.
Cũng không biết từ khi nào trong tay nàng đã có thêm hai thanh đoản đao, chỉ thấy hai chân nàng điểm nhẹ xuống đất, cả người mềm dẻo giống như một con linh xà, trực tiếp quấn quanh bên người Lâm Duẫn Chí.
Lâm Duẫn Chí bị buộc chặt phía trên giá gỗ, căn bản không thể nhúc nhích được.
Vừa trông thấy động tác của Lý Thủy Đình, trong mắt gã lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng: "Nếu ngươi dám giết ta, Lâm gia ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro!"
Nhưng mặc kệ gã buông lời hăm dọa ra sao, trên gương mặt nhỏ nhắn, tinh tế của Lý Thủy Đình chỉ hiện ra một tia tàn nhẫn.
Ngay sau đó... chợt nghe "Phốc xuy" một tiếng, một thanh chủy thủ bén nhọn đã đâm xuyên qua đùi Lâm Duẫn Chí, bung ra một mảnh đỏ sẫm.
"Lâm gia... A... Lâm gia đã diệt môn rồi." Lý Thủy Đình cười lạnh liên tục.
Trong lúc nói chuyện, hai thanh chủy thủ trong tay nàng vẫn không hề ngừng lại, một đao nối tiếp một đao, nhanh như chớp cắt xuống đùi và cánh tay của gã, ngẫu nhiên cũng sẽ lướt qua phần eo.
Đao đao thấy máu, nhưng mỗi một đao đều tránh đi chỗ yếu hại.
Lâm Duẫn Chí có thể rõ ràng cảm nhận được từng lưỡi đao lạnh lẽo không ngừng cắt lên thân thể mình, gã chợt ý thức được rằng, nữ nhân này đang muốn lóc thịt bản thân!
Gã liều mạng giãy giụa, muốn thoát vây ra ngoài.
Đáng tiếc, với trạng thái trước mắt của gã, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có!