Chương 58: Quá Thoáng
Nếu bây giờ mở thì hắn không có ý muốn dạo chơi, chưa nói tới lỗ hay không lỗ, dù sao thì cơ duyên cũng không có tác dụng gì lớn đối với hắn.
Nhưng qua mười ngày nữa có thể hắn sẽ có hiệu quả đặc biệt, lúc đó chắc là muốn tìm dã thú hoặc một vài người để thử.
Nếu cơ duyên kết thúc, không phải sẽ không có chỗ nào để tìm người rồi sao?
Có những người đó, xung quanh mới có dã thú, hắn cũng có thể ra tay với tu chân giả.
Cho nên...
“Mười ngày sau là thích hợp để mở cơ duyên nhất.”
Bọn Hàn Tô cũng sẽ vào cơ duyên chi địa, Nguyệt tỷ không đưa hắn đi cùng, hắn cũng có thể để bọn Hàn Tô đưa theo cùng.
Đi để thử hiệu quả đặc biệt của hắn.
Hiệu quả đặc biệt à, sau này hắn không phải là võ hiệp đại hiệp nữa, mà là tiên hiệp đại hiệp.
“Vậy thì ngày thứ mười một sẽ mở cơ duyên chi địa.”
Đại Địa Thần Khuyển lập tức trả lời, sau đó cẩn thận nói:
“Gia gia, lát nữa ta phải gầm một tiếng, là để thông báo cơ duyên được mở, sẽ không làm phiền đến gia gia chứ?”
“Đợi ta đi xa rồi ngươi hãng gầm.”
Chu Tự trả lời.
Đại Địa Thần Khuyển lập tức gật đầu, ba cái đầu vô cùng đồng bộ.
Gia gia đúng là quá thoáng, cảm động luôn rồi.
…
Trong rừng cây, sương mù vẫn tràn ngập.
Chu Ngưng Nguyệt đánh đến tay đau cả tay, đúng là nhiều người thật.
Nàng đang định tiếp tục đánh nữ tử trước mắt thì đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, lập tức lui về sau một chút rồi biến mất trong sương mù.
Nữ tử tưởng mình sắp bị hủy dung, sửng sốt một chút, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi nàng định rời khỏi chỗ đó, đột nhiên một vệt ánh sáng phóng lên.
Tiếp theo là tiếng gầm gào dữ dội.
Gầm!
Hơi giống tiếng sói tru, lại khá giống tiếng chó sủa.
Ánh sáng loang ra trên bầu trời, ký hiệu cũng theo đó mở rộng ra, là ký hiệu đại địa.
Tiếp đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên:
"Mười ngày sau, cơ duyên mở ra."
Đại Địa Thần Khuyển.
Đây là ý nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
Cái này hơi nằm ngoài dự đoán của họ, vốn cho rằng phải mấy tháng nữa Đại Địa Thần Khuyển mới có thể mở ra cơ duyên chi địa.
Sao lại nhanh như vậy?
Lúc này ánh trăng xuyên qua màn sương, một bóng người lại lần nữa đáp xuống trên ngọn cây, hắn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, đẹp trai mà thần bí.
"Quá yếu."
Giọng nói khàn khàn đầy thất vọng:
"Tìm vài người mạnh hơn một chút tới đi, gặp nhau tại cơ duyên chi địa."
Lời vừa dứt, bóng người kia đã quay đi, biến mất trong đêm tối, dường như mang theo chút cô độc của kẻ mạnh.
Sương mù cũng dần tan hết.
Trong rừng cây người nằm la liệt, có người đang kêu rên, có người thì tức giận, có người lại lộ ra vẻ bất lực.
Trên người họ đều có vết thương nặng nhẹ, không có ai ngoại lệ.
Họ nhìn hướng Thánh Tử rời đi, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng có người hỏi:
"Thánh Tử có ý gì?"
"Còn có thể có ý gì? Vào cơ duyên chi địa lại giày vò chúng ta lần nữa."
Lập tức có người đáp lại.
"Cảm giác có chút kỳ quái, không ai thấy mặt Thánh Tử cả, đến cơ duyên chi địa hẳn là có thể thấy nhỉ?"
"Không biết, nhưng mà chắc chắn chúng ta không đủ tư cách."
Đúng vậy, họ quá yếu.
Hoặc nên nói là Thánh Tử quá mạnh.
Trong tâm thức của họ, Thánh Tử hẳn là Binh Giả bát phẩm cao nhất hoặc là vừa mới lên Đấu Giả thất phẩm.
Vậy thì họ nhân số đông đảo, xếp chồng lên nhau đủ để đè bẹp Thánh Tử.
Nhưng mà…
Cảm giác Thánh Tử hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường.
Có điều cơ duyên chi địa mở ra, điều này nói rõ họ còn có cơ hội diện kiến Thánh Tử ở khoảng cách gần.
Việc cần nhất phải làm hiện giờ, chính là về gọi người đến cơ duyên chi địa chính diện đọ sức cùng Thánh Tử tìm hiểu thực hư.
…
"Các ngươi thấy thế nào?"
Phía sau một cây đại thụ ở đằng xa, Tô Thi nhìn những người bị thương kia hỏi Hàn Tô cùng Minh Nam Sở ở bên cạnh.
Họ nhận được tin, nên phải tới xem xét nhưng không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Bây giờ sương mù đã tản đi, họ mới có thể thấy những người này thảm hại thế nào.
"Thánh Tử quả thật quá lợi hại."
Tô Thi cảm thấy mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Minh Nam Sở khoanh hai tay trước ngực tựa vào thân cây nói:
"Thực ra không đúng lắm."
"Không đúng lắm?"
Tô Thi nhìn về phía Minh Nam Sở.
Nàng không thấy có gì kỳ quái, nhìn không ra rất bình thường, tất cả mọi người hiểu nàng.
"Đúng là không bình thường."
Hàn Tô đẩy gọng kính nói:
"Những ma tu này nhìn có vẻ rất thảm, trên người rất nhiều vết thương. Nhưng mà không đủ tàn nhẫn, không giống với Thánh Tử trong truyền thuyết cho lắm. Hoặc là nói khác xa với người ngươi thấy kia."
"Khác chỗ nào?"
Tô Thi hỏi.
"Ngươi thấy sợ Thánh Tử là vì lần trước gặp, hắn đã thi triển sức mạnh cường đại sao?"
Hàn Tô hỏi.