"Vân Sơ, ta kiếm cho ngươi một con ngựa." Yết Tư Cát đưa đùi cừu cho Tắc Lai Mã, tới bên Vân Sơ:
Vân Sơ cười:" Đa tạ Yết Tư Cát đại thúc, cháu đúng là rất cần một con ngựa."
"Thực ra ngươi là chàng trai có tương lai nhất bộ tộc, phải cho ngươi chiến mã lâu rồi, nhưng mà Cát Tát Lộ không đồng ý, ông ta nói ngươi là con của ác ma, không xứng có ngựa." Yết Tư Cát miệng nói lời lo lắng, mặt thì lại mang nụ cười, nhìn bộ dạng này thân là tiểu thổ truân Cát Tát Lộ đại a ba, hắn đã có năng lực vòng qua cấp trên đáng ghét làm vài việc ngoài phận sự rồi:
Đoán chừng con ngựa này tới từ chiến trường hôm qua.
Người Đường rất thích chiến mã, nhưng chiến mã của họ ở trấn Quy Tư quá nhiều, cho nên đưa những con chiến mã họ không nhìn trúng cho người Hồi Hột.
Yết Tư Cát là thổ truân, có nghĩa là đội trưởng chiến sĩ, có thể suất lĩnh một trăm kỵ binh Hồi Hột.
Đáng tiếc chỉ có quyền lúc tác chiến, khi không có chiến sự hắn phải nghe đại a ba của bộ tộc.
"Đại thúc muốn làm phản à?" Vân Sơ nhìn Tắc Lai Mã và Na Cáp vui vẻ xẻo thịt cừu, tâm tình rất tốt:
"Trên chiến trường hôm qua, ta giết một người Đột Quyết ... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, là ta giết thật, không phải nhặt đồ thừa của người Đường."
"Dáng vẻ dũng mãnh của ta khi tác chiến hôm qua được Bỉ Túc Đặc Cần nhìn trúng rồi, muốn ta vào vệ đội của ông ấy, từ nay về sau không cần tham gia việc lặt vặt như chăn cừu nữa."
"Sau này có thể không thèm bận tâm tới Cát Tát Lộ nữa. Vân Sơ, ngươi cũng có thể làm bộ hạ của Bỉ Túc Đặc Cần."
Vân Sơ nhìn Mãnh Tát Lạp nhi tử của Cát Tát Lộ đang nhìn ngó từ xa, lắc đầu nói:" Hiện giờ cháu rất ổn, sau này tự có tính toán của mình. Ngược lại đại thúc phải cẩn thận, cháu nghe nói Bỉ Túc trước giờ không vừa mắt phụ thân ông ấy, hắn khả năng không phải là nhân tuyển khả hãn tiếp theo mà Bả Nhuận khả hát chọn đâu."
Yết Tư Cát không đáp đưa một túi hành cho Vân Sơ, Vân Sơ nhận lấy, đó là hai củ hành tây tím, rất quý, do đội lạc đà mang từ nước Bột Luật xa xôi về, hẳn là Bỉ Túc Đặc Cần thưởng cho Yết Tư Cát.
Vân Sơ đốt than, đặt thịt cừu được Tắc Lai Mã và Na Cáp xuyên vào cành liễu đặt quanh than củi, đợi được nướng chín.
Số thịt cừu này đều được ngâm nước muối, rải thêm tư nhiên (thì là) cái thứ ở Tây Vực nhiều tới không thể nhiều hơn, cơ bản là thành công rồi.
Than củi bị gió thổi lúc sáng lúc tối, nướng xâu thịt chảy xèo xèo, mùi tư nhiên phiêu tán theo gió.
Vân Sơ thấy thịt đã chín tới, lấy hai xâu đưa Tắc Lai Mã và Na Cáp ăn trước.
Chia cả cho mục dân gần gũi với Yết Tư Cát, đồ không nhiều, ăn cho biết thôi.
Na Cáp ăn một cách quên mình, Tắc Lai Mã không có lòng dạ nào ăn, vì Mãnh Tát Lạp chảy nước dãi tới gần.
Tắc Lai Mã rất sợ Vân Sơ xung đột với thiếu niên vô sỉ này, trước kia chỉ cần nhà nàng có món ngon, hắn sẽ lấy danh nghĩa cha hắn tới đòi.
Vân Sơ đưa một xâu thịt béo cho Yết Tư Cát, rắc ít ô đầu lên những xâu thịt còn lại tăng thêm vị.
"Vân Sơ, đại a ba có lệnh, mục nhân phải tỏ lòng kính trọng với Đằng Cách Nhĩ, hiến món ngon của ngươi lên."
Khi Mãnh Tát Lạp nói câu này chuẩn bị chạy bất kỳ lúc nào, chưa chạy là vì phụ thân Cát Tát Lộ ở ngay trong tâm mắt của hắn.
Yết Tư Cát ấn Vân Sơ đang định đứng dậy đánh người xuống:" Ưng nhỏ sẽ bị quạ đen cười đùa, bị chim sẻ trêu chọc. Vân Sơ, đợi nữa đi, khi nào ngươi thành hùng ưng, ngươi sẽ phát hiện quan đen hay chim sẻ không đáng để ngươi giương cánh ra."
Vân Sơ mặt âm trầm, không đứng dậy nhìn cánh môi tím tai của Mãnh Tát Tạp, đem những xâu thịt còn lại cho kẻ đã xuất hiện triệu chứng trúng độc ô đầu nặng đó.
"Nếu không đủ, lát nữa lại tới lấy, Đằng Cách Nhĩ thích ăn thịt cừu ta nướng, đây là vinh hạnh của ta, cũng mời đại a ba nếm thử món ngon ta chế biến, hi vọng mỗi người trong lều của ngươi đều thích."
Mãnh Tát Lạp thấy Vân Sơ chịu cúi đầu thì đắc ý nói:" Phụ thân ta đương nhiên sẽ ăn, mỗi lần ông ấy đều ăn nhiều nhất. Vân Sơ, phụ thân ta nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ông ấy sẽ không đụng vào người trong lều của ngươi."
Vân sơ hai tay ôm ngực khom người thi lễ:" Tuân lệnh."
Nhìn Mãnh Tát Lạp dương dương đắc ý mang một đống thịt cừu nướng đi, Yết Tư Cát cau mày:" Không thể dễ dãi thế chứ?"
Vân Sơ ôm Na Cáp rưng rưng nước mắt vào lòng, lau nước mắt cho nó, lại đem thịt cừu Tắc Lai Mã vừa xuyên xong đặt quanh than củi, nói như chẳng có chuyện gì xảy ra:" Đại thúc có cơ hội thành đại a ba không? Ý cháu là Bỉ Túc Đặc Cần liệu có ủng hộ thúc thành đại a ba của 200 lều người Hồ Hột chúng ta không?"
"Cát Tát Lộ là dũng sĩ nổi danh nhất trong bộ tộc chúng ta, ta không phải đối thủ, Bả Nhuận khả hãn cũng không cho Bỉ Túc Đặc Cần dùng ta thay người của ông ta." Yết Tư Cát lắc đầu:
Vân Sơ suy ngẫm, theo lý mà nói, Cát Tát Lộ đã ăn không dưới mười lần món ngon thêm ô đầu, nếu Mãnh Tát Lạp đã xuất hiện triệu chứng trúng độc. Vậy Cát Tát Lộ ăn nhiều hơn phải trúng độc nghiêm trọng hơn mới đúng, vậy mà tên đó hôm kia còn tham dự vận động kịch liệt như thuần ngựa hoang, không nhìn thấy có gì không ổn.
Trúng độc ô đầu mới đầu là thở dốc, sau đó là ho, tiếp đó là đờm có máu, rồi tiếp nữa là hô hấp khó khăn, vì máu cung cấp không đủ nên có triệu chứng tím tái.
Màu tím xuất hiện chứng tỏ độc đang xâm phạm vào phổi, gây sưng phổi, phải có thuốc giảm sưng, phải tiêm thuốc an thần, lợi tiểu.
Vân Sơ không nghĩ Cát Tát Lộ có những thứ đó.
Vậy thì chỉ còn một đường ngạt thở mà chết thôi.
Nhận thức của người Hồi Hột về thuốc vẫn ở thời mông muội, họ mà bị bệnh, người đầu tiên tới nơi là vu bà nghe nói có sức mạnh làm cát chạy đá bay.
Họ sẽ dùng dao rạch mặt mình, cầu khẩn Đằng Cách Nhĩ cứu con người khả nghi trước mắt. Địa vị người kia càng cao, vết thương trên mặt họ càng lớn càng dài, máu chảy càng nhiều.
Về phần mục nhân bình thường thì các vu bà tối đa tỏ chút quan tâm trước khi chết, nói chuyến đi này sẽ tới vòng tay Đằng Cát Nhĩ. Không có quá trình rạch mặt, dù sao họ chỉ có một cái mặt thôi, không thể nào ai chết cũng rạch mặt được.
Võ sĩ Hồi Hột uy mãnh cường đại chỉ mất đầu mới chết, cái khác chỉ là chuyện nhỏ, uống chút rượu nóng là chẳng còn vấn đề gì nữa.