Tây Vực là nơi rất thần kỳ, đất đai rộng như thế, vậy mà chẳng sinh ra loài rắn kịch độc nào, rắn độc ở đây thường dài không quá một mét, người nhỏ, gan nhỏ. Chỉ có rất ít người xui xẻo bị rắn độc tấn công, khiến cho người Tây Vực nhận thức về độc rất ít.
Bả Nhuận khả hãn vì giao lưu rộng, có lẽ có nhận thức nhất định về thuốc độc, thêm vào một số khả hãn bộ tộc may mắn cưới được công chúa Đại Đường, khả năng thử qua sự lợi hại của chất độc.
Dù sao mỗi khi một công chúa Đại Đường tới nơi, đám người thân của khả hãn như khả đôn và vương tử đều chết cả đám, còn chết khó hiểu.
Người Hồi Hột khác trúng độc sẽ coi là bị bệnh hoặc thần phạt.
Khả năng thân thể Cát Tát Lộ rất cường hãn, nên không có phản ứng độc phát tác.
Nhưng độc có thật, chỉ cần trúng phải là sẽ có phản ứng trúng độc.
Giờ chỉ xem rốt cuộc là thân thể cường hãn của Cát Tát Lộ chiến thắng hay thuốc độc chiến thắng.
Vân Sơ ngả về cái sau hơn.
Lại nướng thêm một nắm xiên thịt cừu, Na Cáp vừa thút thít vừa ăn, ánh mắt thù hận nhìn đại a ba ở xa đang ăn thịt cừu thuộc về nó.
Tắc Lai Mã liền một hơi ăn ba xâu thịt, vui mừng nói với Vân Sơ:" Đừng xung đột không cần thiết với đại a ba."
Vân Sơ cũng nhìn Cát Tát Lộ, nói nhỏ:" Mẹ yên tâm, sau này sẽ không có xung đột đâu."
Giết Cát Tát Lộ với Vân Sơ mà nói chẳng khó khăn gì, bất kể là phục kích, ám sát đều có khả năng thành công rất cao. Cái khó là phải giết Cát Tát Lộ nhưng không được gây bất kỳ phiền toái nào cho nhà mình.
Sự tồn tại của bản thân Vân Sơ đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Tắc Lai Mã, vì Vân Sơ, chuyện Tắc Lai Mã vào lều Yết Tư Cát bị trì hoãn sáu năm.
Tới lúc mình phải đi rồi, Vân Sơ đã nghĩ tới chuyện này rất lâu, đến khi thực hiện, trong lòng có chút không nỡ xa cái lều nhỏ ấm áp.
Thời tiết Thiên Sơn tháng năm như khuôn mặt trẻ nhỏ, nói đổi là đổi ngay được, vừa rồi còn nắng rực rỡ, rồi mây đen kéo tới, bông tuyết lác đác rơi xuống.
Mới đầu chỉ là bông tuyết nhỏ, sau đó là cả mảng tuyết lớn, cuối cùng là thành cục đá chừng 1 cm, thứ này từ trên cao rơi xuống, đều cắm trong đất, chớp mắt bị mặt đất ấm áp làm tan chảy.
Yết Tư Cát tới lúc đi đều không nhắc tới chuyện để Tắc Lai Mã và Na Cáp tới lều mình với Vân Sơ.
Hắn không nói, Vân Sơ không thể nói, hai người yêu nhau vì y mà không thể ở cùng nhau, đó là một tội lỗi.
Đương nhiên có một cách nói cao thượng thôi, nói một cách vô sỉ là, Vân Sơ muốn về Đại Đường, hai người họ là gánh nặng của y.
Vân Sơ thực sự không muốn lãng phí sinh mệnh thứ hai quý giá ở thảo nguyên, lãng phí nó trong chiến đấu và tìm kiếm thức ăn một cách không ngừng nghỉ.
Dã tâm một người lớn bao nhiêu, bàn ăn người đó lớn bao nhiêu.
Năng lực một người mạnh bao nhiêu, chủng loại thức ăn trên bàn ăn của người đó phong phú bấy nhiều.
Trên bàn ăn của Vân Sơ không thể chỉ có Tắc Lai Mã, Na Cáp, trâu cừu, mục trường, còn phải có nhiều thứ hơn nữa.
Trọng sinh một lần, Vân Sơ phát hiện dã tâm của mình rất lớn, lớn tới ngay cả mảnh đất rộng lớn như Tây Vực cũng không chứa nổi.
Thiên Sơn vốn vào lúc cỏ xanh, vì một đám mây đen, tuyết rơi cả ngày, đến tối, tuyết biến thành mưa, mưa rơi xuống mặt đất nhanh chóng đóng băng.
Cỏ vừa mới chớm màu xanh non bị băng giá bao phủ, làm người ta dau lòng.
Ngày hôm sau trên Thiên Sơn rơi xuống không phải băng hay tuyết nữa, mà là hỗn hợp của nước băng, rơi vào lòng bàn tay ấm sẽ hóa thành nước.
Thứ nước này lạnh vô cùng.
Vân Sơ đem hết thứ giữ ấm trên người đắp cho Tắc Lai Mã, Na Cáp bé nhỏ thì nhét vào trong áo nàng.
Bếp trong lều rừng rực lửa, dù là thế Tắc Lai Mã và Na Cáp vẫn lạnh tới run bần bật, cái lều da trâu mỏng manh căn bản không chống nổi hơi lạnh bên ngoài.
Nếu không phải Vân Sơ không ngừng hũ gốm nung nóng cát nhát vài bên cạnh họ, lại không ngừng đút canh thịt nóng cho họ thì cái đêm lạnh giá đó sẽ lấy mạng họ.
Thời tiết chuyển ấm đột nhiên lại lạnh làm người ta càng thêm khó chịu nổi.
Không chỉ một nhà ba người Vân Sơ rúc trong lều không dám ra ngoài, những mục dân khác cũng thế.
Trâu cừu bị đói bên ngoài kêu ầm ĩ, một khắc chẳng ngừng.
Trâu cừu là sinh mệnh của mục dân, nhưng lúc này mục dân chăm chỉ nhất cũng không chịu rời lều chăm sóc chúng.
Mục dân không sợ tuyết rơi, vì tuyết sẽ bị áo da ngăn cản bên ngoài, rũ một cái là đi.
Mục dân không sợ trời mưa, nước mưa cùng lắm làm ướt áo da bên ngoài, hoạt động nhiều một chút là không chết được.
Sợ nhất là mưa băng này, nó rơi lên người sẽ lập tức bọc lấy người ta.
Cho nên chịu đựng là lựa chọn duy nhất của mục dân.
Thật may loại thời tiết này thường không kéo dài quá lâu, đã tháng 5 rồi, mặt trời sẽ quay về.
Ngày thứ ba, mặt trời lên, thứ này vừa xuất hiện đã chiếu cho da người ta đau đớn, tuy vẫn lạnh, nhưng mọi người giống như bị nhốt trong cái lò vi sóng lớn, chẳng cảm thấy nóng, nhưng bức bối muốn phanh ngực ra.
Thời tiết thay đổi quá lớn không hề tốt cho người có bệnh phổi, đại a ba Cát Tát Lộ bắt đầu ho dữ dội, tới khi trời sắp sáng thì không thể ho ra tiếng được nữa, mặt đỏ rực, đôi tay lớn không ngừng xé lồng ngực.
Đầu tiên là xé rách áo, tiếp đó xé rách ra, nhìn hắn cào cho ngực máu me be bét, mỗi người chứng kiến cảnh đó đều thấy hắn muốn móc tim ra.
Khi xương ngực hắn lờ mờ hiện ra, Cát Tát Lộ co giật ngã xuống đống da cừu, không nhúc nhích.
Không ai hoài nghi cái chết của vị đại a ba đó.
Vì trong thời gian mưa tuyết, người chết rất nhiều, trâu cừu chết càng nhiều hơn, tâm tình mọi người không tốt, tất nhiên không ai truy cứu.
Mục dân bình thường chết ném ra xa mặc cho dã thú, chim chóc ăn, đôi khi tiện cho dã thú ăn, họ còn lột quần áo trên người.
Đại a ba chết tất nhiên có quy lễ giành cho người chết.
Đám vu bà rạch mặt, lấy máu bối lên mặt Cát Tát Lộ, hi vọng được Đằng Cách Nhĩ thương xót.
Tới tận khi trời sáng, thân thể Cát Tát Lộ lạnh dần, đám vu bà mới nói cho tất cả mọi người, đại a ba được Đằng Cách Nhĩ gọi về rồi.
Mọi người đặt Cát Tát Lộ ở ngoài lều, tất cả cưỡi ngựa vòng quanh bảy lần, Mãnh Tát Tạp tới cửa lều, dùng dao cắt mặt mình, gục xuống mặt đất toàn bùn đất khóc không ngừng.
Chốc lát sau tiếng khóc ngừng lại, vu bà sờ thử mũi hắn, phát hiện Mãnh Tát Tạp vì thương tâm quá độ đã theo phụ thân tới với vòng tay Đằng Cách Nhĩ.
Mọi người đều tán dương Mãnh Tát Tạp, từ bỏ sinh mệnh đi theo phụ thân tới thiên quốc.