Một cái lều hai thi thể, đám thân thích của Cát Tát Lộ thêm một phần phiền toái, lại cưỡi ngựa quanh lều bảy vòng nữa, tìm thêm hai người thân cận nhất của người chết, rạch lên mặt hai dao.
Quá trình này hoàn tất, họ đem thi thể người chết cùng quần áo và yên ngựa đặt trên lửa đốt.
Đợi người lẫn vật phẩm thành tro, lấy hai cái túi da cho tro vào treo trong lều, đợi cỏ non năm nay héo úa, sẽ kiếm mảnh đất đào hố chôn đi.
Đại a ba chết rồi, người của hai lều đó đều ra ngoài mặc niệm, Vân Sơ cõng Na Cáp, dẫn Tắc Lai Mã tham gia nghi thức mặc niệm cuối cùng.
Trong đám đông, Vân Sơ nhìn thấy Yết Tư Cát, trông hắn rất bi thương, nhưng như nắm đấm hết xòe ra lại nắm vào của hắn, tên này nhất định đang rất vui vẻ cùng kích động.
Người Hồi Hột nếu chết vào mùa xuân, chỉ có thể đợi tới lúc cỏ vàng úa năm đó đem chôn, nếu chết vào mùa đông thì phải đợi lúc cỏ cây xanh tốt.
Người chết rồi, chẳng còn cái gì nữa, đại a ba Cát Tát Lộ chết một cái, sức ảnh hưởng trong tộc của hắn lập tức biến mất.
Chuyện làm được đều đã làm rồi, nếu Yết Tư Cát mà không mượn cơ hội này để tiến lên, Vân Sơ cũng hết cách, điều ấy chứng tỏ Yết Tư Cát không thích hợp làm quan, là người tốt thật sự.
Khi đó Vân Sơ chẳng thể giao Tắc Lai Mã, Na Cáp cho hắn, phải tính cách khác.
Sau khi về lều nhà mình, cuộc sống vẫn tiếp tục, Vân Sơ bện roi ngựa, Tắc Lai Mã dệt lông cừu, Na Cáp tất nhiên là buồn chán ở cửa lều chơi bắt ném mấy cục đá trắng của mình.
"Con giết bọn họ phải không?" Tắc Lai Mã có chút hưng phấn:
"Không phải con, là Đằng Cách Lý nhìn trúng cha con họ, gọi về thiên quốc." Chuyện này đánh chết Vân Sơ cũng không thừa nhận:
"Ta cứ có cảm giác là con làm."
Đối diện với giác quan thứ sáu kỳ lạ của Tắc Lai Mã, Vân Sơ đành dừng đôi tay bận rộn:" Con có tới gần cha con họ đâu."
Tắc Lai Mã gật đầu:" Cũng phải, xem ra là Đằng Cách Nhĩ chướng mắt cha con họ làm xằng làm bậy, đưa họ tới chân núi Hắc Sơn chịu khổ rồi."
Vân Sơ thấy lời của Tắc Lai Mã vô cùng chính xác.
Với sự giáo dục Vân Sơ được nhận, tuyệt đối không cho y ôm tội danh giết người vào mình, dù có là mình làm thật, y cũng tuyệt đối không thừa nhận, cho dù giết người có công, y cũng không nhận.
Bởi vì bất kể ngươi giết người vì lý do gì, đều khiến đại bộ phận người sẽ thấy ngươi khác họ.
"Con chuẩn bị để nữ nhân thế nào vào lều của mình?" Không có áp lực tới từ đại a ba, Tắc Lai Ma khôi phục lại sự hoạt bát ngày trước:
Vân Sơ nhìn Tắc Lai Mã, thấy nàng đã bày ra tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp một cách hiển nhiên:" Phải là nữ nhân giống mẹ khi còn trẻ mới được."
Tắc Lai Mã cười khanh khách, vặn mạnh con thoi, coi thoi chuyển động vù vù, có thể thấy nàng rất vui vẻ:" Vân Sơ, con phải nhớ, khi tim nữ nhân nhất định phải giỏi sinh con nhất, nếu nàng ta có thể sinh cho con một đàn nam hài tử, vậy con sẽ thành tộc trưởng bộ tộc nhỏ."
"Nếu con tìm một đám nữ nhân sinh cho con thật nhiều con, con sẽ thành a ba lão gia của bộ tộc lớn. Nếu nữ nhân cả bộ tộc sinh con cho con ..."
Vân Sơ mỉm cười nhìn Tắc Lai Mã múa đôi tay thuần thục kéo sợi, vừa say sưa truyền thụ cho y đạo sinh tồn phát gia của người Tắc.
Một người, một gia tộc sáng tạo ra một tộc người, một quốc gia, đó không phải là chuyện xa xôi không với tới được ở nơi này.
Rất nhiều quốc gia, bộ tộc ở Tây Vực lập nên như thế.
Chỉ cần nam nhân đủ cường hãn, tìm đủ nhiều thức ăn nuôi dưỡng số nữ nhân đông đảo, có thể sáng tạo ra thần thoại một người sinh ra cả chủng tộc.
Tắc Lai Mã nói càng kích động Vân Sơ càng không muốn làm người Hồi Hột rắm chó gì đó.
Một là y thấy mình không có cái bản lĩnh ngủ với nữ nhân cả bộ tộc chẳng kén chọn gì, hai là trong bộ tộc người Hồi Hột không tính là lớn này chẳng có lấy một nữ nhân trông chấp nhận được.
"Vân Sơ, con nhất định phải cưới thật nhiều thật nhiều mỹ nhân, sinh thật nhiều thật nhiều con, sống cuộc đời tốt nhất, ăn món ăn ngon nhất, mặc y phục đẹp nhất."
Vân Sơ đặt cái roi da xuống:" Mẹ muốn thấy con sống tốt, trước tiên bản thân mẹ phải sống thật tốt, tốt nhất là sống lâu thêm một thời gian, chỉ cần mẹ sống đủ lâu, con đảm bảo mẹ sẽ thấy thê tử đẹp như thiên tiên, nhi tử tráng kiện như trâu của con, cùng với rất nhiều người muốn cưới nữ nhi của mẹ."
"Trước khi nói những thứ này, chúng ta thương lương chút đi, con có thể không làm người Hồi Hột nữa được không, con chịu hết nổi bọn họ rồi."
Tắc Lai Mã dừng con thoi, nàng cúi đầu lau khóe mắt:" Con vốn không phải người Hồi Hột, không phải người Tắc, cũng không phải con ta ... Khi bộ tộc di cư, đi qua một hoang mạc, ta nhìn thấy một đứa bé cực lớn, lớn như núi, khi đó đứa bé ấy ngủ trên mặt đất, rất đáng thương, ta muốn đưa nó về nhà, không di chuyển được .... Đứa bé đó rất lớn, hơn nữa chẳng mềm, cứng như đá ..."
Vân Sơ ôm lấy vai Tắc Lai Mã:" Con biết, con biết, con không phải là người Hồi Hột, cũng không phải là người Tắc, nhưng con vĩnh viễn là con của mẹ."
Tắc Lai Mã giật mình muốn gạt tay Vân Sơ ra:" Con không phải con của ta, con là con của thần."
Vân Sơ không nói, ôm Tắc Lai Mã chặt hơn, vì e rằng, cơ hội này không còn nhiều nữa.
Tắc Lai Mã muốn vào lều của Yết Tư Cát, trong cái bộ lạc nho nhỏ này đã không phải là bí mật gì nữa.
Rất nhiều nữ nhân hâm mộ.
Các nàng đợi ở con đường Yết Tư Cát đi qua, một khi đơi được sẽ lắc bím tóc toàn chấy, chớp chớp mắt, đong đưa eo tho thẻ quyến rũ nam nhân tiền đồ vô lượng này.
Chuyện ấy làm Tắc Lai Mã vô cùng tức giận, không chỉ một lần tấn công những nữ nhân kia, lúc thì ném đá, lúc thì ném con thoi, đa phần là nhổ nước bọt và chửi bới.
Na Cáp tất nhiên là giúp mẫu thân, cho nên gần đây nó học được nhổ nước bọt và trợn mắt.
Mỗi khi Na Cáp nhổ nước bọt chửi mắng, đám nữ nhân kia sẽ đuổi đánh nó, Na Cáp bị đánh thì Vân Sơ sẽ nhảy ra đánh đám nữ nhân kia, rồi huynh đệ đám nữ nhân đó vây đánh Vân Sơ.
Lúc đó Yết Tư Cát xuất hiện, đánh đám nam tử đánh Vân Sơ.
Theo lý mà nói Vân Sơ không làm ra được cái chuyện đánh nữ nhân, nhưng trong cái bộ lạc người Tắc này, không đánh không được.
Ngươi không đánh, các nàng sẽ cho rằng ngươi là thứ vô dụng, chửi mắng ngươi là do cừu sinh ra, bọn họ sẽ chủ động ve vãn nam nhân đánh nữ nhân dữ nhất.
Mới đầu Vân Sơ không hiểu hành vi chủ động muốn ăn đòn của họ, sống ở bộ lạc Hồi Hột lâu, y nhìn ra được một chút.
Không phải nữ nhân ở đây thích ăn đòn, mà là các nàng cho rằng tìm một nam nhân cường tráng, nóng tính dựa vào là biện pháp sống sót tốt nhất.
Giống như dê rừng thông qua đấu sừng tranh đoạt quyền giao phối vậy.
Thư sinh ôn như ấm áp ở trong hoàn cảnh này chắc không sống được ba ngày.
Bởi thế chỉ có nam nhân võ lực cao cường, thân thể cường tráng, nóng nảy như cừu đực mới là nhân tuyển hàng đầu của nữ nhân Hồi Hột.