Trên đường đi về, Vân Sơ từ chỗ Đại Phì kiếm được hai con hạn thát, đập chết xong buộc ở đầu gậy, giả vờ là con mồi hôm qua thu hoạch được.
Yết Tư Cát vô cùng hưng phấn, thấy Tắc Lai Mã và Na Cáp liền ôm chặt vào lòng, miệng hôn như mưa lên khuôn mặt nhỏ của Na Cáp, làm nó né trái tránh phải liên tục.
Vân Sơ nhìn vết thương trên người Yết Tư Cát, phát hiện ra hắn hẳn là không chết được, liền đi về lều nhà mình. Hắn thành công rồi, đồng nghĩa với việc Vân Sơ phải đi, không có cớ cho y ở lại nữa.
Trong bộ tộc có rất nhiều người lạ, ai nấy mặt mày hung ác.
Đất bên máng nước bị ướt, không phải do nước mà là rất nhiều màu đã thấm đẫm nơi đó, có vô số ruồi từ xa bay tới, đậu trên mặt đất xoa tay.
Mễ Mãn tóc xoăn ngồi bên lều nhà mình nhìn chằm chằm vào những kẻ ngoại lai, áo da của hắn rách nát, mặt cũng đầy vết thương, chắc là vừa mới ăn đòn. Chưa tới một tiếng nữa, hai con mắt tên này sẽ sưng húp, khuôn mặt sẽ thành cái đầu heo.
Thân phận của Yết Tư Cát có vẻ đã thay đổi rất lớn, sau khi thân mật với Tắc Lai Mã và Na Cáp, đi về phía đám người toàn thân võ trang, gọi một tiếng rồi lên ngựa đi. Nhìn phương hướng thì hẳn là vương đình của khả hãn.
Đám người này vừa mới đi, láng giềng của Vân Sơ kéo ùa từ trong lều ra, chạy tới cái khe lớn phía tây doanh trại.
Cái khe đó thực ra là chỗ bình thường tộc nhân đi nhà xí hoặc ném rác.
Không phải người Tắc thích sạch sẽ, mà là vật bài tiết và rác rưởi sẽ thu hút dã thú tới, đối với nhiều loài động vật, thứ con người bài tiết ra có giá trị tái sử dụng.
Cho nên mục dân có thể phóng túng ở thảo nguyên chứ tuyệt đối không chôn mìn ở nơi sống.
Vân Sơ tiếp tục cúi đầu sửa sang lại cái lều bị chiến mã xô đổ.
Y rất khó sinh ra sự đồng cảm với người Hồi Hột, không phải vì y bạc bẽo lạnh lùng, mà bản thân người Hồi Hột cũng chẳng bồi dưỡng ra tình cảm đó.
Mục dân không thể nào có quần thể vượt quá 3000 người, một khi vượt con số có thể khống chế đó, không đủ bãi có chứa số trâu cừu họ nuôi.
Cho nên vương đình sẽ đánh tan quần thể đó, lập ra các bộ lạc nhỏ mới, cứ như thế mối liên hệ huyết mạch ngày càng yếu.
Na Cáp trở về tỏ ra vô cùng hưng phấn.
"Ca ca, ca ca, trong khe lớn chết nhiều người lắm, nhà Cát Lộ Tát và nhà Huy Thực Nanh đều chết hết rồi. Sau này bọn chúng không thể bắt nạt muội nữa."
Vân Sơ cúi xuống bế Na Cáp vừa tròn sáu tuổi lên, theo lý mà nói thì không nên để nó thấy người chết, một đứa bé cũng không nên có phản ứng như vậy khi thấy người chết, nhưng trong bộ tộc người hồi, người chết là chuyện bình thường.
Tiếp đó Tắc Lai Mã trở về tựa hồ cũng vô cùng cao hứng, sở dĩ nàng về muộn hơn là vì nàng xua một đàn cừu.
Nhìn ký hiệu trên sừng thì số cừu đó một phần của nhà Cát Tát Lộ, một phần của nhà Huy Thực Nanh.
"Thêm ba mươi con cừu, cuộc sống của chúng ta tốt hơn rồi, Vân Sơ, con đừng đi nữa, chúng ta có đủ cừu để sống tốt rồi."
Vân Sơ chỉ cười nhẹ không đáp, giúp Tắc Lai Mã đêm số cừu Yết Tư Cát tham ô được lùa vào cuống, Tắc Lai Mã liền nung nóng một thanh sắt để đánh dấu lại.
Cái lều căn bản không cách nào sửa được nữa, chiến mã đã húc gãy cái cột chống, xé rách da trâu có thể che mưa chắn gió.
Cho nên tối nay Tắc Lai Mã và Na Cáp chỉ có thể tới ở trong cái lều còn nguyên vẹn của Yến Tư Cát.
Vân Sơ không muốn nghĩ vì sao cái lều nhà mình cách xa chiến trường lại bị chiến mã làm hỏng thành tới mức này.
Ít nhất bây giờ Vân Sơ không muốn nghĩ quá xấu về Yết Tư Cát, có lẽ đây mới là biểu hiện bình thường của con sư tử đực, chẳng có con sư tử đực nào vừa lên làm đầu đàn lại cho sư tử cái của mình tiếp tục nuôi con của sư tử đầu đàn trước.
Đây là hành động bản năng, không liên quan tới nhân tính hay đúng sai.
Yết Tư Cát chỉ muốn đuổi y đi chứ không giết y, vậy là đã nhân từ lắm rồi.
Mấy ngày tiếp theo đó, Vân Sơ đi sớm về muộn chặt củi, dự trữ lương thực, ngay cả hạn thát dưới trướng của Đại Phì cũng bị y giết mấy con, khiến Đại Phì bây giờ không thèm để ý tới y nữa.
Đống củi nhà mình ngày càng cao, Tắc Lai Mã khóc ngày càng nhiều, nàng biết một khi Yết Tư Cát mang chiến mã tới, sẽ là lúc Vân Sơ đi.
Na Cáp tựa hồ cũng cảm thụ được điều gì đó, cô bé cả ngày chỉ hứng thú với món ăn này ngày một dính Vân Sơ, dù là ngủ cũng ôm tay ca ca, kéo cũng không ra.
Vân Sơ cũng nói với Tắc Lai Mã rất nhiều, có lúc đốt lửa nói cả đêm.
Khi mục dân trả lại cừu giống nhà Vân Sơ, phía Yết Tư Cát rốt cuộc có tin tức tốt, bọn họ đã thành công giết chết Bả Nhuận khả hãn, cho ông ta vào trong túi da trâu, để kỵ binh dẫm qua, khi trong túi chỉ còn thịt vụn mới thôi.
Bọn họ lại đổ đất lên túi, tiếp tục để kỵ binh dẫm lên, dẫm chắc rồi lại đổ đất, dẫm tiếp, cho tới khi xuất hiện một gò đất trơ trụi mới thôi.
Bỉ Túc Đặc Cần thành Bỉ Túc khả hãn, Yết Tư Cát thành đại a ba mới của hai trăm lều mục dân.
Đó là một loại chuyển giao quyền lực vô cùng hiền hòa, bộ lạc hơn 10 vạn người Hồi Hột, trong lần chuyển giao này chết chưa tới 1000. Có thể thấy Bỉ Túc Đặc Cần trước đó chuẩn bị rất chu đáo.
Lần này Yết Tư Cát tới nhà Vân Sơ to ra rất tự tin, vừa tới một cái là ôm lấy Na Cáp quẫy đạp bừa bãi hôn chụt một cái, sau đó ôm eo Tắc Lai Mã, nói với Vân Sơ:" Ta, đại a ba Yết Tư Cát ban cho ngươi một cái lều, một thớt ngựa, một loan đao."
Vân Sơ lắc đầu cười:" Loan đao và ngựa thì ta nhận, lều thì thôi, đại thúc có thể ở trong cái lều này."
Yết Tư Cát cau mày:" Ta có lều, rất lớn."
"Bẩn lắm, toàn là chấy rận, còn bốc mùi phân trâu." Vân Sơ chẳng hề nể mặt đại a ba mới:
"Ta ở đây, ngươi ở đâu? Ồ, ngươi có thể ở trong lều lớn của ta!"
Na Cáp từ trong lòng Yết Tư Cát thoát ra, ôm chặt lấy chân Vân Sơ, đôi mắt xanh biếc liếc trái liếc phải, tuy mọi người đều cười, Na Cáp lại có cảm giác đại họa sắp giáng xuống.
"Ngươi muốn đi à? Đi đâu? Đi tìm Lão Dương Bì buôn người kiếm cho ngươi một cơ hội à?"
"Vân Sơ, ngươi nghe ta nói, Lão Dương Bì sẽ không an bài cho ngươi tới chỗ tốt đâu, ông ta chỉ là ngươi tới Thạch Quốc tham gia chiến đấu trong lồng sắt, ngươi còn nhỏ, không thích hợp tham gia huyết chiến như thế!"
"Bao năm qua thiếu niên theo Lão Dương Bì tìm cơ hội đều chết trong lòng chiến đấu ở Thạch Quốc."
"Ngươi còn quá nhỏ, đánh không lại đã dũng sĩ hung hãn trong lồng, đi chỉ nạp mạng, làm lợi cho Lão Dương Bì thôi."