Nếu nói tiểu cô nương xinh đẹp nhất trong bộ tộc thuộc về khả hãn, vậy thiếu niên giỏi nhất trong bộ tộc thuộc về Lão Dương Bì.
Vân Sơ ở Bạch Dương bộ như mặt trăng trong đêm tối, tia chớp trong mây đen, Lão Dương Bì tất nhiên không bỏ qua một thiếu niên ưu tú như thế.
Năm Vân Sơ tám tuổi đã bị Lão Dương Bì nhìn trúng, ông ta muốn Vân Sơ đi theo mình, đem những lời ngon ngọt chuẩn bị sẵn nói đi nói lại hai lần không làm dao động trái tim kiên địch của Vân Sơ.
Nếu là người Hồi Hột bình thường thì Lão Dương Bì đã từ bỏ rồi, nhưng ông ta không từ bỏ Vân Sơ, cứ cách một tháng là ông ta lại tới Bạch Dương bộ, xúi bẩy Vân Sơ đi theo mình.
Vì thế ông ta không tiếc tự mình dạy cho Vân Sơ rất nhiều thứ.
Lão Dương Bì là một trí giả, ông ta biết, phải không ngừng đầu tư thì mới có một ngày ông ta thu hoạch nhiều hơn từ Vân Sơ.
Vân Sơ cũng nghĩ thế .... Y thấy những thứ học được từ chỗ Lão Dương Bì vô cùng quan trọng, nhất là tiếng Trường An, dùng bút lông viết chữ người Đường, học tập lễ nghĩ người Đường.
Thông qua học tập, Vân Sơ phát hiện ra, Lão Dương Bì hiểu về Đại Đường, không phải người đọc sử sách như y có thể so được.
Y rất thích theo Lão Dương Bì học.
Đã năm năm rồi, tốc độ học tập của Vân Sơ rất nhanh, vượt xa kỳ vọng của Lão Dương Bì.
Gần đây Lão Dương Bì không nhẫn nại được nữa, thực ra từ ba năm trước Lão Dương Bì đã hi vọng Vân Sơ đi theo ông ta.
Bây giờ Vân Sơ chưa thể xác định, Lão Dương Bì rốt cuộc muốn đưa y vào lồng chiến đấu hay là đi làm mã tặc. Có điều từ sự đầu tư của Lão Dương Bì vào y mà xét, mục tiêu hẳn là Đại Đường.
Dù thế nghe Yết Tư Cát nhắc tới lồng chiến đấu, người Vân Sơ run lên, còn Na Cáp khóc to.
Lồng chiến đấu ở Thạch Quốc nổi danh toàn Tây Vực, bên sông Sát Thủy ngoài thành Chá Chi vương đình Thạch Quốc luôn dựng một cái lồng sắt cực lớn dài năm mét, rộng năm mét, cao ba mét, bên trên lồng sắt cắm đầy gai nhọn giết người.
Mỗi khi có dũng sĩ tới gõ chuông sắt bên cạnh lồng sắt, vương đình Thạch Quốc sẽ phái một giáp sĩ tiến vào lồng.
Dũng sĩ bên ngoài tới phải tay không đánh bái dũng sĩ Thạch Quốc phái ra, nếu chiến thắng sẽ thành giáp sĩ Thạch Quốc mới, có được vô cùng nhiều tài phú, nữ tử mỹ lệ, và một đình viện mỹ lệ.
Còn thất bại chỉ có một kết cục … chết!
Với võ sĩ Tây Vực, đó là cách phát tài nhanh nhất, cũng là con đường ngắn nhất dẫn tới cái chết.
Bao năm qua người chết trong lồng sắt vô số.
Một người từ hơn 1300 năm sau tới năm thứ hai Vĩnh Huy Đại Đường, vì phát tài sống sung sướng mà vứt đi đầu óc của mình không dùng, đi đọ sức trâu với người ta là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.
"Mục tiêu của ta là thành Quy Tư."
Yết Tư Cát thần sắc khó dò nhìn Vân Sơ nói nhỏ:" Quả nhiên ngươi đi tìm người Đường."
"Chẳng lẽ không có một loại khả năng, bản thân ta là người Đường?" Vân Sơ dùng tiếng quan thoại chính tông của người Đường nói:
"Ngươi biết nói tiếng người Đường cũng vô ích, cùng lắm chỉ là một người Hồi Hột biết nói tiếng người Đường thôi."
"Đợi ta gặp Lão Dương Bì rồi nói."
Yết Tư Mã tựa hồ không muốn nói quá nhiều với Vân Sơ, bế Na Cáp chỉ con ngựa màu mận chín bên máng nước:" Đó là con chiến mã hai tuổi, ta kiếm từ vương đình cho ngươi. Loan đao, cung tiễn đều đã chuẩn bị xong rồi, nếu ngươi muốn đi thì có thể đi bất kỳ lúc nào."
Vân Sơ khom người cảm tạ:" Yết Tư Cát, đa tạ đại thúc chuẩn bị những thứ đó cho ta."
Yết Tư Cát lắc đầu, chỉ Tắc Lai Mã đang lúng túng không biết làm sao:" Ngươi phải thấy may mắn vì là nhi tử của Tắc Lai Mã."
Vân Sơ thấy người ta nói câu này không sai, lần nữa cúi đầu tạ ơn:" Hãy chiếu cố tốt Tắc Lai Mã và Na Cáp."
Yết Tư Mã cao ngạo nói:" Bọn họ từ nay là nữ nhân trong lều đại a ba ta, ai dám làm hại họ? Nếu như ngươi ở ngoài không sống được, có thể quay về, ta an bài cho ngươi một công việc thích hợp với võ sĩ ..."
"Vân ..."
Tắc Lai Mã muốn nói, nhưng không đợi nàng nói thêm, Yết Tư Mã đã bế Na Cáp gào khóc kéo nàng đi về phía lều của hắn.
Đưa mắt tiễn họ đi rồi, Vân Sơ tới bên bếp lửa, trong lều này giờ chỉ còn một mình y, cúi đầu không để ai thấy mắt y ươn ướt, y nấu một nồi trà bồ công anh, cho vào mấy quả ô mai, lặng lẽ đợi nước sôi.
Vân Sơ tiếp nhận thái được thái độ của Yết Tư Cát khi vừa thăng quan phát tài.
Một đứa con riêng, được người tình mới của mẫu thân đối xử như thế, có thể nói Yết Tư Cát đã làm hết thảy mọi thứ mà hắn có thể làm rồi.
Nước đã sôi, trà bồ công anh đã nấu xong, Vân Sơ cầm cái bát gỗ lên nhấp nước trà đăng đắng, chỉ thấy toàn thân thư thái, thống khoái khó nói thành lời.
Ở Tây Vực mười ba năm, làm y không buông bỏ được nhất là Tắc Lai Mã và Na Cáp, nay Tắc Lai Mã có nam nhân mới, Na Cáp trở về vòng tay cha đẻ, Vân Sơ cảm tạ Yết Tư Cát từ tận đáy lòng.
Nhìn con ngựa mận chín buộc trên cọc, Vân Sơ cười lớn.
Thời khắc ấy, y thậm chí thấy ông trời an bài đúng là vô cùng vô cùng chu đáo.
Từ giờ y rốt cuộc có thể về quê cũ rồi, có thể tới Đại Đường trong miệng mục dân không khác gì thiên đường xem ra sao.
Không biết từ bao giờ các bộ tộc Tây Vực có một truyền thuyết liên quan tới thành Trường An.
Trong truyền thuyết đó, thiên khả hãn của Đại Đường sống trong cung điện đúc bằng vàng, tay cầm sấm sét, cách vạn dặm vẫn có thể lấy mạng người.
Thành Trường An luôn rực sáng, vì mặt trời treo trên cung điện của thiên khả hãn, trăng được khả đôn của thiên khả hãn trang trí trong tẩm cung. Những thiếu nữ xinh đẹp nhất tới từ khắp nơi trong thiên hạ nhảy múa dưới trăng sáng, giọng các nàng êm tai như sơn ca, đôi mắt các nàng sáng long lanh như ánh sao. Mỗi người nhìn thấy đôi mắt đều si mê trong đó, quên đói khát, càng không biết thời gian dần trôi, tới khi biến thành đống xương khô ...
"Trường An, Trường An, rốt cuộc ngươi trông như thế nào!"
Vân Sơ lẩm bẩm, trong đầu y không ngừng xuất hiện hình ảnh thành phố không ngủ Tây An, lại thi thoảng xuất hiện đủ loại miêu tả về Trường An trên sử sách.
Cho dù lý trí nói cho y biết, Trường An không thể đẹp như trong ảo tưởng của mục dân, lại không muốn thừa nhận Trường An không đẹp như họ tưởng tượng.
Thành Trường An chỉ thích hợp xuất hiện trong mơ, tỉnh lại trước mắt vẫn là Tuyết Sơn và thảo nguyên vạn năm không đổi.