Q1 - Chương 021: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Thiếu niên người Đường. (1)

Phiên bản dịch 6258 chữ

Cuối cùng Vân Sơ không ăn một miếng thịt nướng, chẳng uống một ngụm sữa cừu, nhưng một mình ăn hết ba bát cơm trắng, mỗi bát to như đầu mình.

"Ăn no rồi thì phải làm việc." Lão Dương Bì nhìn hạt cơm dính ở mép Vân Sơ mà lắc đầu:

Vân Sơ lè lưỡi liếm, cuốn hạt cơm dính bên mép vào mồm, thỏa mãn vỗ bụng nói:" Ta không muốn vào quán ăn do người Tùy nào đó mở làm hỏa kế."

"Hả?" Lão Dương Bì cực kỳ tán thưởng tài nấu nướng của Vân Sơ, nên mới nghĩ ra sách lược này, ngồi thẳng lên:" Ngươi chuẩn bị làm thế nào, tự mở một quán ăn, chèn ép quán ăn của người Tùy à? Phương pháp này hay đấy, có thể rút ngắn tiến độ thành người Đường của ngươi."

"Ta không định mở quán ăn nào hết." Vân Sơ dứt khoát nói:

"Ngươi muốn làm gì?" Lão Dương Bì lần nữa nhíu mày:" Đây đã là cách nhanh nhất để ngươi dung nhập vào người Đường rồi."

"Chúng ta ngày hôm nay đã thấy được uy phong của quân Đường, ông cho rằng điểm nổi bật nhất của người Đường là gì?" Vân Sơ hỏi:

"Ưu nhã!" Lão Dương Bì vuốt ve trường sam lụa trên người, đưa ra một câu trả lời ngoài dự liệu của Vân Sơ. Thấy y chẳng có biểu hiện gì, ông ta truy hỏi:" Sao thế, không đúng à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Ta cho rằng dùng khí thế hùng tráng chưa từng có để miêu tả quân Đường càng cụ thể hơn. Chuyện giết người không thể dùng ưu nhã để miêu tả, bất kể ông giết thế nào, con người chết đi sẽ có tội ác, dính vào tội ác thì không còn ưu nhã nữa."

"Người Đường khí thế hùng hậu, định sẵn bọn họ sẽ kiêu ngạo, mà một người kiêu ngạo thì luôn dễ lừa nhất."

Lão Dương Bì dựa đầu vào lòng Hồ Cơ, vê râu trên mặt:" Ngươi tốt nhất là có thể thông minh thêm một chút, tương lai chúng ta tới Trường An cũng có thể sống thư thái hơn, ta nghe Huyền Trang nói, ở Trường An chỉ có tiền thôi là không được đâu."

Vân Sơ cười gật đầu.

Đợi tới khi về phòng nghỉ ngơi, nụ cười trên mặt Vân Sơ dần biến mất.

Liên hợp về lợi ích là một loại quan hệ tương đối chắc chắn, nhưng một khi xuất hiện chia rẽ về lợi ích thì loại liên hợp này cũng là yếu ớt nhất. Mục đích của Lão Dương Bì chỉ là lợi dụng Vân Sơ để tới được Trường An, sau đó vận mệnh Vân Sơ thế nào ông ta không bận tâm, còn Vân Sơ không chỉ muốn tới đó, y còn có dã tâm lớn, không tới đó bằng mọi giá làm ảnh hưởng tới tương lai của mình.

Điểm này nhất định phải hiểu rõ.

Vân Sơ đã từ lâu lâu lắm rồi không còn tin vào người khác nữa.

Nhà của Lão Dương Bì có giường, còn là loại giường Hồ vểnh ở hai đầu, trên giường chất đầy các loại lông thú, Vân Sơ nằm lên như lún vào trong mây.

Thoải mái nhưng tâm tư y không buông lỏng, chuyện này chỉ sơ xảy một chút thôi, hậu quả khó dự liệu, dùng cả đêm thôi miên bản thân hòa vào thân phận mới.

Khi trời sáng, Vân Sơ một mình rời nhà Lão Dương Bì, không chỉ y đi, còn dẫn theo con ngựa mận chín của mình, đeo ba lô hai quai, loan đao, cung tiễn. Cưỡi lên lưng ngựa, toàn thân trông như một thiếu niên người Đường bừng bừng khí thế.

Rời khỏi nhà của Lão Dương Bì thì không về được nữa, ông ta là một người rất có tâm cơ, không muốn nhiều người thấy quan hệ mất thiết của ông ta và Vân Sơ. Dù sao người Đường và người Tùy ở trong thành đều chẳng thích tiếp xúc với người Hồ, nhất là người Đường.

Những chuyện kiếm tiến nhất trong thành Quy Tư, mua bán nhân khẩu, mua bán da thú, mua bán gia súc cùng với mua bán lương thực đều nắm trong tay người Đường.

Người Tùy chỉ có thể mua bán ít ngọc thạch, hương liệu cùng với chế phẩm kim loại. Đương nhiên, người có thể làm vụ kinh doanh này cũng có trăm ngàn mối liên hệ với tướng lĩnh quân Đường.

Người Tùy không có mối quan hệ này chỉ có thể làm chút kinh doanh nhỏ nuôi miệng ăn.

Lão Dương Bì cho dù rất giầu có, năng lực rất lớn, thế nhưng ở trong thành Quy Tư, ông ta chẳng qua chỉ là ông già người Hồ thích hưởng phúc, cảm giác tồn tại rất thấp.

Vân Sơ cứ như thế đi lung tung chẳng có mục đích trong thành, khát thì uống nước từ kênh, đói thì tới quán người Tùy mở ăn cơm. Đến tối thì buộc chặt ngựa, ngủ tạm dưới mái hiên của cái quán người Đường.

Thành Quy Tư không yên ổn, được cái y có một khuôn mặt người Đường thuần túy, khiến cho đám đầu trâu mặt ngựa bản địa tránh xa.

Trong thời gian sống qua ngày đó, Vân Sơ không quên sửa sang bề ngoài, làm sạch quần áo, chải lông cho ngựa, suốt cả ngày cao ngạo mà hoang mang lang thang trong thị tập của người Quy Tư.

Có Hồ Cơ đa tình sờ mặt y, y cũng không tức giận, đỏ mặt nhận lấy dâu do Hồ cơ đưa cho.

Có hỏa kế người Đường, người Tùy thấy y đáng thương cho y đồ ăn, cũng bị y lễ phép từ chối, rất có khí tiết.

Chỉ trong ba ngày, người thành Quy Tư đều biết có một thiếu niên lang người Đường đẹp đẽ mà sạch sẽ tới thành.

Trong ba ngày đó, Vân Sơ không nói một câu, càng không chủ động nói mình là người Đường, nhưng ai ai cũng biết y là một thiếu niên người Đường.

Sở dĩ không ai cho rằng y là người Tùy vì nụ cười trên mặt y nhìn rất ấm áp, nhưng hành vi lại cực kỳ cao ngạo.

Người Tùy là người vong quốc, ở thành Quy Tư rất cẩn thận, tuyệt đối không bồi dưỡng ra được con cháu tự tin như thế.

Còn về chủng tộc khác ví như người Hồi Hột, mặc dù cũng tóc đen, nhưng chẳng ai cho y là người Hồi Hột hết.

Thương cổ người Đường rất muốn chủ động chào hỏi Vân Sơ, nhưng vì không rõ thân phận của y mà chần chừ, dù sao bọn họ chỉ là một đám thương cổ mặc tạo y mà thôi.

Vì thế tất cả mọi người đều chú ý tới Vân Sơ, nhưng không ai chủ động bắt chuyện với y.

Thực tế Vân Sơ cũng chẳng có tâm tư bắt chuyện với những người này, nay y khao khát trở về, chỉ nghĩ làm sao sớm ngày tới được Trường An, tìm kiếm cảm giác nơi chốn thuộc về. Y ngay cả phương pháp tiến từng bước của Lão Dương Bì cũng không tiếp nhận, tất nhiên không nhận sự trợ giúp của đám thương cổ địa vị thấp kém.

Vì mục đích khác nhau, mặc dù bề ngoài không tiếp nhận giúp đỡ, nhưng trong lòng Vân Sơ cảm kích bọn họ, phàm có người tỏ thiện chí với ngươi, nhất định phải vội vàng ôm chặt lấy, cơ hội như thế rất quý giá. Điểm ấy lòng Vân Sơ sáng như gương, huống hồ tình cảm quý giá chưa bao giờ phân chia giai cấp.

Thường cổ Đại Đường nói ra thực sự là một đám người đáng thương, có tài sản, nhưng trong mắt môn phiệt, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu nhất cũng không có. Hơn nữa, tài sản mà không có chỗ dựa mạnh mẽ, ngay cả giữ được cũng là vấn đề.

Tạo y: Tạo thuộc cấp lại, chức vụ không có phẩm cấp, nên tạo y là thứ trang phục tầng đáy.

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    98

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!