Đại Đường vào thời đó, một nông phu bị quyền quý ức hiếp sẽ có người đọc sách trượng nghĩa lên tiếng giúp đỡ, liều chết với quyền quý, cuối cùng còn có thể thường giành được thắng lợi.
Dù không cẩn thận đá vào vách sắt, bị quyền quý làm mất đầu, thanh danh người đọc sách đó để lại cũng khiến tiền đồ con cái tiến thêm một bậc.
Nếu giúp thương cổ bị quyền quý ức hiếp ... Tất cả mọi người sẽ nhổ nước bọt lên mặt ngươi.
Thương cổ chỉ có thể mặc tạo y vải gai, đi giày không phân biệt phải trái, nữ tử xuất giá không được mặc trang phục có màu, không được ngồi xe ngựa, chỉ được cưỡi lừa, ngồi xe trâu.
Con cái thương nhân không thể vào sĩ đồ, không có tư cách được chia vĩnh nghiệp điền, là thứ ruộng vừa được thừa kế lại có thể đem bán, chết sẽ bị quốc gia thu lại ruộng, còn phải nộp thuế nặng hơn nông phu.
Đại Đường thiên tử Lý Thế Dân cho rằng, thương cổ không tự sản suất, dựa vào mua rẻ bán đắt thu lợi, là kẻ bóc lột bách tính.
Thêm vào tể tướng truyền kỳ Phong Huyền Linh nói với hoàng đế:" Kim thương cổ tiện loại, thai đãi hạ phẩm, sổ nguyệt chi gian, đại giả thượng ô khanh giam, tiểu giả hạ nhục châu huyền..." Ý là, thương cổ lấy tiền cho quan lại, ở dưới thấp sỉ nhục quan lại lớn trên cao.
Cho nên làm thương cổ ở Đại Đường thực sự là chuyện đập nồi dìm thuyền, đánh cược cả tiền đồ của con cháu đời sau. Lão Dương Bì không bận tâm tới chuyện này, muốn dùng cách nhanh chóng an bài cho Vân Sơ cái thân phận này, Vân Sơ sao chấp nhận.
Vân Sơ lúc này mặc dù ôm cây đợi thỏ, nhưng phải phân biệt loại thỏ, nếu tiếp nhận ý tốt của thương cổ, sau này vòng tròn quan hệ của y chỉ có thể là thương cổ, không có khả năng nào khác.
Giống như khi tốt nghiệp đại học ký hợp đồng công tác, chữ ký đầu tiên là quan trọng nhất, quyết định tầm cao sau này có thể đạt tới.
Vân Sơ tin người Đường dứt khoát sẽ không để một thiếu niên lang ưu tú như y lưu lạc tha hương mà không hỏi tới.
Cho nên y chuẩn bị dựa vào phương thức này để đối mặt với quan phủ Đại Đường, mà không phải làm như Lão Dương Bì vì quá nhiều khao khát với Đại Đường mà trở thành não tàn, từ người Tùy bắt đầu con đường Đại Đường của mình.
Còn về phần y không có quá sở - chứng minh thư của người Đường thì không quan trọng, thứ này có thể nói là mất rồi.
Về phần y không nói rõ được quê hương của mình, không qua được tra xét cũng không quan trọng, trên đầu y có một vết thương do leo núi bắt dê rừng để lại, nói rõ rằng ... Y mất một đoạn ký ức.
Nếu không tin có thể đi tìm đại a ba Yết Tư Cát của Bạch Dương bộ mà hỏi, thiếu niên lang nước Đường này làm sao được mục dương nữ Tắc Lai Mã cứu, chăm sóc tới khi khỏe.
Còn về phần vì sao y nhớ được tên của mình càng đơn giản, bên hông Vân Sơ đeo một tấm ngọc bài làm bằng bạch ngọc, trên khắc câu thơ lập ý mới mẻ đạm bạc "Nam sơn tân vũ lạc, sơn giản Vân Sơ sinh!"
Có điều sự tra hỏi ấy hẳn sẽ không xảy ra, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện không đáng để họ bỏ ra nhiều tinh lực như thế.
Quy trình quan phủ làm việc ở cái mảnh đất Trung Hoa này, nghìn năm qua chẳng có gì thay đổi.
Chẳng phải nói đám người này lười nhác, mà là bọn họ không có nhiều thời gian, không có nhiều tinh lực đi xử lý chuyện vụn vặt như vậy.
Trở về Đại Đường với Vân Sơ mà nói là một chuyện cực kỳ hệ trọng, với đám quan viên mà nói, chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi.
Có điều vẫn nên chuẩn bị ít dự phòng thì hơn.
"Nhiều năm rồi không thấy tiểu hậu sinh tuấn tú như thế." Một giọng Đường đột nhiên chui vào tai Vân Sơ.
Vân Sơ quay đầu nhìn lại thấy một người trung niên béo tốt mặc quan bào xanh lục để chòm râu ngắn.
Từ cách đi lại như long hành hổ bộ của hắn ta có thể nhìn ra, trước kia hắn ta hẳn không phải là quan văn, mà là kẻ xui xẻo bị đá khỏi đội ngũ võ tướng. Ở Đại Đường, võ tướng tôn quý hơn quan văn.
Bộ quan phục này rõ ràng là quá nhỏ, không vừa người lắm, mặc trên thân thể béo tốt của hắn ta bị bó chặt, làm hắn ta như con tằm vậy.
Màu xanh lục là trang phục quan viên trên cửu phẩm của Đại Đường.
Bộ trang phục này với hắn ta mà nói không vừa kích cỡ, độ dài lại vừa vặn, chứng tỏ là sau khi quan phục đưa tới, hắn ta đã béo lên.
Những suy nghĩ đó chỉ trong tích tắc.
Vân Sơ biết con thỏ mình vất vả chờ đợi đã tới rồi, tiếp theo phải xem y nhặt con thỏ này như thế nào thôi.
Yếu điểm của nói dối là gì?
Phải chân thành.
Nhất định phải dùng giọng nói chân thành, vẻ mặt chân thành, hành động chân thành của người đi lừa mục tiêu, mới đạt được mục đích.
Trò này thì trước kia Vân Sơ vận dụng thuần thục lắm, nếu không chẳng thể được trọng dụng khi mới 28 tuổi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên ý thực sự tiến hành một cuộc giao phong chính diện với người Đường, nhưng Vân Sơ tràn trề tự tin.
Nếu Vân Sơ đã chẳng thể chứng minh mình là người Đường, vậy đành đem nhiệm vụ giám định mình không phải là người Đường giao cho quan phủ thôi.
Vân Sơn tin mình nhất định qua được sự thẩm tra của quan phủ, đó là nguyên nhân Vân Sơ không dùng cách Lão Dương Bì đưa ra.
Tuy mạo hiểm, nhưng về ích lợi thu được lại là nhanh nhất.
Tổng thể mà nói, quan trường đầu thời Đường vẫn còn trong sạch, đạo đức cá nhân quan lại vẫn có thể tin tưởng được.
Cơ hai cơ sở này, Vân Sơ cho rằng mình đã đứng ở thế bất bại rồi.
Vì thế Vân Sơ hoang mang quay người lại, hơi chắp tay thi lễ với tên béo:" Trưởng giả quá khen!"
Nói xong chuẩn bị dắt ngựa nhường đường, ra hiệu cho tên béo đi trước.
"Í! Nhãi con Quan Trung?" Tên béo không rời bước, nghe khẩu âm Trường An của Vân Sơ thì sửng sốt:
Hắn ta tới trước mặt Vân Sơ, nhìn trên ngó dưới nửa ngày trời, lại cầm tay Vân Sơ lên xem, thấy có một tầng vết chai ở hồ khẩu, đó là dấu vết Vân Sơ chăm chỉ luyện đao.
Điều này cũng phù hợp với tính cách hiếu võ của con cháu Quan Trung, lại nhìn mày vân sơ rậm, đôi mắt to xếch lên, khuôn mặt vuông vức, tên béo đã có thể khẳng định, đây là đứa nhóc Quan Trung.
Chỉ là vì sao một đứa nhóc Quan Trung lại xuất hiện ở cái nơi sơn cùng thủy tận này? Chẳng lẽ là lén chạy đi tìm phụ huynh phục dịch trong quân?
Chuyện này tuy không nhiều nhưng không phải là không có.