Nhìn mây trăng a, mới nhìn rõ chính mình.
Nhìn núi ca ca, mới nhìn thấy mỹ lệ.
Na Cáp ngồi trên đùi Vân Sơ, chăm chú nghe ca ca hát, đã lâu lắm rồi mới nghe thấy ca ca hát.
Đám thương binh vốn thống khổ rên rỉ, nghe thấy tiếng hát ngậm miệng lại lắng nghe.
Dáng vẻ Vân Sơ khi hát rất đẹp, tiếng ca cũng vô cùng êm tai, tuy không hiểu ca dao người Đường mà y đang hát, nhưng chỉ nghe khúc điệu u buồn uyển chuyển đó, người ta muốn nghe mãi.
Thi thể thương binh đã được Lưu Hùng dùng xe trâu chuyển đi rồi, người chết đi trừ để lại mùi thối nồng nặc thì không còn cái gì nữa.
Thương binh cũng có ba người tình hình rất tệ, vết thương của họ đang sưng đỏ.
"Ca ca, hôm nay chúng ta vẫn ăn bánh bao được không?" Na Cáp tóm lọn tóc rũ xuống của Vân Sơ, dùng giọng điệu êm ru cầu khẩn:
Tiếng Hán của Na Cáp được Vân Sơ dạy mấy năm rồi, nhưng nó vẫn nói không tốt, nhiều khi thứ tự cũng không đúng, may mà dù nó nói lẫn lộn đầu đuôi thế nào, Vân Sơ vẫn hiểu được:" Giờ chúng ta không thể ra ngoài thành, không tìm được hành hoa, bánh bao thịt trâu sẽ không ngon."
Na Cáp chớp đôi mắt to:" Lão gia gia kia nói, nếu muội cần có thể tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ giúp muội."
Vân Sơ vuốt mái tóc mềm của Na Cáp, nói nhỏ:" Được, chuyện mình không thể làm, tìm người khác là đúng."
Na Cáp lập tức nhảy khỏi đùi Vân Sơ, một mình chạy vào đường hầm đóng hờ.
Hôm qua huyết chiến cả đêm, sáng hôm nay thành Quy Tư hết sức yên tĩnh.
Ba giờ chiều chính là lúc mặt trời gay gắt nhất, ánh nắng sáng lóa chiều lên mặt đất, nóng tới làm người ta không thở nổi.
Cờ Đại Đường màu đen rũ xuống cán, không trung chẳng có nổi một ngọn gió.
Người trong thành đều yếu ớt nấp trong bóng râm thở hổn hết uống nước, uống bao nhiêu nước cũng chẳng mót tiểu.
Nước từ khảm nhi tỉnh chảy vào thành không còn nữa, bị người Đột Quyết chặn lại rồi, họ chỉ có thể dựa vào sáu cái giếng trong thành.
Bình thường sáu cái giếng này cung ứng nước cho ba nghìn nhân khẩu trong thành vẫn dư sức, thêm vào mọi người thích dùng nước khảm nhi tỉnh chảy vào, cơ bản không ai dùng nước giếng.
Bây giờ nước khảm nhi tỉnh không còn nữa, trong thành có thêm quân đội của chiết trùng phủ, cùng với thêm nhiều chiến mã, gia súc, đội ngũ xếp hàng bên giếng nước xếp rất dài.
Trong thành nóng bức, ngoài thành thực ra còn nóng hơn nữa, nơi đó chỉ có từng mảnh ruộng rộng lớn không có thanh khoa, bị mặt trời nung nóng, nước trong ruộng bốc thành từng làn hơi thấy rõ ràng, bay lên trời.
Người Đột Quyết ở ngoài thành dựng rất nhiều lều, dưới thời tiết nóng rát, bọn họ không mặc nổi áo da nữa, ai nấy mình trần nằm trong bóng râm hiếm hoi.
Vân Sơ luôn cho rằng Đinh Đại Hữu là kẻ không tin được, vì y tận mắt nhìn thấy tên này tham hoa háo sắc thế nào, còn tham tiền nữa.
Nhưng kẻ như thế vào lúc trời chiều nóng nhất lại dẫn 500 kỵ binh của mình xuất thành.
500 người mặc giáp đen xì, mông chiến mã còn buộc một cây đuốc, vừa rời khỏi cổng thành là điên cuồng lao về phía doanh trại Đột Quyết.
Hà Viễn Sơn siết chặt nắm đấm hét lên:" Đánh trống! Đánh trống!"
Lưu Hùng giơ dùi trống lên, hùng dũng gõ xuống, tức thì tiếng trống rung trời.
Kỵ binh người Đường như một mũi tên sắc bén, bắn thẳng vào doanh trại người Đột Quyết. Chừng 200 bước sau lưng họ, Vân Sơ nhìn thấy Yết Tư Cát phóng ngựa đi đầu, đúng thế, kỵ binh người Tắc cũng đánh ra cùng lúc.
Sắp tới doanh trại Đột Quyết rồi, đám người mình trần nằm ngổn ngang chạy hết sạch, ngay tức thì phía sau những chiếc lều kéo dài liên miên chui ra kỵ binh Đột Quyết khôi giáp chỉnh tề.
"Hỏng rồi! Đây là một cái bẫy, gõ kẻng, gõ kẻng ..." Hà Viễn Sơn gào khản cổ:
Không biết Đinh Đại Hữu từ đâu xuất hiện đá hắn sang bên, cướp lấy dùi trống từ trong tay Lưu Hùng đang ngây ngốc, tiếp tục đánh trống.
Mũi tên đen đâm vào đội ngũ màu vàng đất của người Đột Quyết, không có bất kỳ trở ngại nào, phá một khe hở giữa kỵ binh Đột Quyết.
Không nghe thấy tiếng chém giết, trong tai chỉ có tiếng võ ngựa nện trên mặt đất.
Không đợi đội ngũ vị chia tách hợp lại, Yết Tư Cát suất lĩnh một đám người Tắc đội mũ chóp nhọn dũng cảm dẫm lên con đường máu đó giết vào quân trận người Đột Quyết.
Nếu như nói kỵ binh người Đường là mũi đao sắc bén, vậy kỵ binh người tắc là cái đục, một mở đường, một mở rộng, sự phối hợp hiếm có ấy không ngờ lại phát sinh.
Vân Sơ nhìn cảnh kỵ binh chiến đấu mà huyết mạch sục sôi, bất tri bất giác y cũng rống người khác há miệng ra dốc sức gào thét, không chỉ y, phàm là người trên tường thành đều la hét.
Chỉ có Đinh Đại Hữu là không, ông ta dừng đánh trống, lạnh lùng lệnh Hà Viễn Sơn:" Xuất thành, tiếp ứng cho họ về."
Hà Viễn Sơn nuốt ngụm nước bọt xuống cái cổ vừa khô vừa khát, quát tháo mấy người hò hét bên cạnh:" Trường mâu thủ, thuẫn bài thủ, cung tiễn thủ, theo ta xuất thành, tiếp ứng các dũng sĩ trở về."
Nói rồi vội vã xuống thành, một đoàn người vội vàng chỉnh lý đội ngũ, vác cụ thuẫn, giơ cung tên, từng bước tiến tới quân trận của người Đột Quyết.
Hà Viễn Sơn đi tới tầm một mũi tên thì quay đầu nhìn lại, Đinh Đại Hữu trên tường thành lại bắt đầu đánh trống, hắn chỉ đành tiến lên. Tầm hai mũi tên, tiếng trống không ngừng, Hà Viễn Sơn run run đi về phía trước, trong quân trận người Đột Quyết cũng có một đội kỵ binh rời đợi ngũ, tiến về phía họ.
Đinh Đại Hữu ngừng gõ trống, quay sang nhìn Vân Sơ:" Vì sao ngươi không đi?"
Vân Sơ gặp ánh mắt như sói đó cũng chột dạ:" Ti chức là lang trung."
Đinh Đại Hữu lạnh lùng nói:" Ta đã nói là toàn quân xuất kích, lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám trốn tránh lên chiến trường, ta sẽ ngũ mã phân thây ngươi để cảnh cáo kẻ khác."
Vân Sơ không chút hoài nghi tên này có thể làm ra loại chuyện đó, Đinh Đại Hữu ném cho y hai cái dùi trống rồi xuống tường thành, lấy từ trong tay tùy tùng một thanh mạch đao dài hai mét. Loại vũ khí này này trong quân Đường số lượng không nhiều, nghe nói có thể chém nát ngựa.
Đội ngũ kỵ binh màu đen đã giết vào khu vực lều trại nơi đó bùng lên lửa lớn, Vân Sơ mới hiểu vì sao đuôi ngựa có một cây đuốc.