Trời nóng khô, thêm vào lều người Đột Quyết vì phòng mưa, đa phần bôi dầu động vật, dầu bị nắng sấy khô, vừa với tiếp xúc với lửa liền cháy bừng bừng.
Kỵ binh Đại Đường không dừng lại cùng kỵ binh Đột Quyết chơi trò truy đuổi, bọn họ đi tới đâu cháy tới đó.
Kỵ binh người Tắc thì rơi vào khổ chiến, bọn họ nỗ lực đột phá về phía trước được nửa đường thì bị kỵ binh Đột Quyết ngăn lại, chống đỡ trong vòng vây trùng điệp.
Quân trận bộ tốt của Hà Viễn Sơn được cự thuẫn bao vây, chi chít trường mâu từ khe hở thò ra, đối diện với kỵ binh Đột Quyết đang dàn hàng xông tới.
Vân Sơ đã có kinh nghiệm này rồi, khiến mã xông tới, thân hình nó trong mắt binh sĩ lớn dần, rồi cuối cùng sẽ bao phủ bầu rời, như hung thú thời viễn cổ. Rất nhiều người lần đầu lên chiến trận không chịu được áp lực khủng khiếp đó mà quay đầu bỏ chạy, kết quả thì không cần nói cũng rõ, những kẻ đó chết nhanh nhất, đã thế còn làm hại tới đồng bạn ở bên.
Từ năm bảy tuổi Vân Sơ đã phải đối diện với chuyện này, tuy khi đó đối thủ của y chỉ là một con cừu sừng cong.
"Bắn tên!" Hà Viễn Sơn rống lên, đợi chiến mã địch xô vào.
Góc độ của Vân Sơ cực tốt, có thể nhìn thấy mưa tên rơi xuống kỵ binh Đột Quyết, cũng nhìn thấy những người khẩn trương sau cự thuẫn, chuẩn bị đón nhận va chạm.
Tên bay vèo vèo, ngựa như hổ vồ.
Bụi đất bị chiến mã bỏ lại phía sau, cổ chiến mã vươn về phía trước, tốc đẩy lên tới cực hạn.
"Bắn tên, bắn tên!" Lưu Hùng giơ trường mâu rống lớn:
"Cách nạp tư, cách nạp tư."
"Ba luật!"
Đủ loại yêu cầu bắn tên vang lên trên chiến trường, cung tiễn thủ không ngừng tay, tên bay ra hết mũi này tới mũi khác. Nhưng bất kể họ bắn ra bao nhiêu, giết được bao nhiêu, chiến mã xông tới không hề giảm bớt.
"Nắm chặt trường mâu, nắm chặt, đừng trốn." Hà Viễn Sơ một chân dẫm lên đuôi trường mâu, người hắn run bần bật, nước mắt ròng ròng, nhưng siết chặt trường mâu, chân không lùi nửa bước:
Qua khe hở cự thuẫn, Hà Viễn Sơn nhìn thấy một thớt chiến mã hùng tráng húc vào trường mâu của hắn, mũi mâu dễ dàng đâm xuyên ngực nó.
Chiến mã không ngừng, húc bay cự thuẫn, thân thể của nó và kỵ sĩ cùng bị đâm xuyên. Cán mâu cong đi, gãy lìa, chiến mã bị chết đổ xuống uỳnh một cái, bất động.
Nửa đoạn trường mâu còn lại đập mạnh vào giáp ngực của Hà Viễn Sơn, đập vỡ hộ tâm kính, hắn phun ra một ngụm lớn, loạng choạng lùi hai bước, tay đã nắm lấy chùy đồng gài bên hông, chẳng kịp nhìn kỹ đập luôn vào bóng đên lướt qua trước mắt.
Chuỳ đồng đập hụt, vô số loan đao rạch qua sơn văn giáp của hắn, phát ra tiếng kêu chói tai. Một thanh lang nha bổng đập xuống, Hà Viễn Sơn rụt đầu, mũ trụ bị gai trên lang nha bổng kéo đi, đai mũ đứt đoạn.
Hà Viễn Sơn lại lùi hai bước, miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, song chùy đập tới đánh nát đầu một con chiến mã, chiến mã hí đau đớn ngã xuống. Hà Viễn Sơn lăng qua thi thể chiến mã, đập vỡ đầu kỵ binh Đột Quyết.
Lưu Hùng chơi đao rất tốt.
Trước kia ở trong rừng dâu, lúc rảnh rỗi hắn thường múa đao khoe khoang, khi đó đao vù vù, chỉ thấy đao không thấy người.
Giờ thì khác, hắn ra đòn không chút màu mè, đánh qua đánh lại chỉ có bổ, chém, chặt, quét, gạt, đâm.
Nhất là sau khi chiến mã bị thuẫn trận và trường mâu ngăn cản, tên này như gấu lớn, ý vào mình sức lớn, vũ khí tốt, khải giáp tốt, không bận tâm tới kẻ khác, mỗi nhát đao đều có thu hoạch.
Bốn chưởng cố còn lại cũng là hảo thủ, kết thành tiểu đội, yểm hộ lẫn nhau theo sát hai người Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng.
Bọn họ dẫn theo năm trăm người, chỉ một tuần hương đã chết quá nửa mà cuộc chiến thì ngày một kịch liệt.
Đinh Đại Hữu đứng cách đó tầm hai mũi tên lại không hề có ý lên cứu viện, năm trăm phủ binh mặc giáp đen lạnh lùng nhìn chiến trường.
Hà Viễn Sơn dùng ánh mắt cầu khẩn quay đầu nhìn Đinh Đại Hữu, lại ngẩng đầu nhìn Vân Sơ đang đứng trên tường thành đánh trống, tức thì bi thương trào dang. Đập một chùy nát cổ tên Đột Quyết đánh lén, gào thét:” Tử chiến!"
Rồi vứt chùy đồng, rút đao la hét chém bừa bãi về phía trước.
Tử chiến là bỏ phòng thủ, chỉ tiến công.
Thi thể trên chiến trường ngày một nhiều, mặt trời trên đầu ngày một gay gắt, Lưu Hùng sớm quên mặt trời, quên cả thời gian, dần dần tách khỏi Hà Viễn Sơn. Bốn chưởng cố cũng tản ra, không chỉ huy mấy võ sĩ người Hồ bên cạnh nữa, dọc một đường đánh về quân trận Đột Quyết.
Vân Sơ đánh trống đã mềm nhũn tay, mồ hôi nhẽ nhại Đinh Đại Hữu chưa lên tiếng, y không dám ngừng công việc, dù sức yếu tới mấy vẫn từng nhát dùi đánh xuống, phát ra tiếng tùng tùng.
Chiến chùy của Hà Viễn Sơn đã mất, đao sau vô số lần va chạm đã biến thành cái cưa.
Vứt thanh đao không còn chém được cổ quân địch đi, hắn nhặt hai thanh đoản mâu đầy máu, nghênh đóng kẻ địch tựa hồ giết mãi không hết.
Một thanh lang nha bổng đập mạnh lên vai hắn, đầu sư tử bảo vệ vai bị đập bẹp, người Hà Viễn Sơn run lên, miễn cưỡng đâm đoản mâu vào giữ hai chân trước chiến mã. Con chiến mã hí lên ngã cằm đầu xuống đất, Hà Viễn Sơn kéo tay trái lủng lẳng, nhào lên người tên kỵ sĩ bị ngựa đè chân, tay phải cắm chùy thủ vào cổ kỵ sĩ.
Giết địch xong, Hà Viễn Sơn thấy thân thể Lưu Hùng vọt qua, dùng thể trọng lớn húc vào bụng một con chiến mã đang xông tới phía mình, chiến mã vừa dựng vó liền mất thăng bằng đổ xuống. Lưu Hùng dùng hết sức bình sinh quét ngang đao, tên kỵ binh vừa ngẩng đầu lên bị chém làm đôi.
Hà Viễn Sơn nhìn thấy thân thể Lưu Hùng bị một chiến mã khác húc bay, nhưng hắn không muốn đứng lên nữa.
Ngực đau như xé, cánh tay tựa như bị lửa thiêu, mồm toàn đất, ngay cả chút nước bọt cũng không có, không khí hít vào nóng như nước sôi.
"Tới đây thôi, lão tử chỉ có chút bản lĩnh ấy."
Hà Viễn Sơn giang rộng tứ chi, nhìn hai thớt chiến mã đang xông tới, hắn biết, một khắc tiếp theo, vó ngựa sẽ đạp lên ngực hắn, dẫm vỡ xương sườn ...