Đinh Đại Hữu nhìn Vân Sơ xử lý vết thương một cách thuần thục, lại thấy hai người kia có vẻ tình hình đã khá hơn thì bất ngờ lắm, còn chưa tin hẳn đi tới dùng ngón tay chọc vào vết thương lớn vừa được khâu lại, quan sát một hồi rồi gật gù:" Nhìn rất quái nhưng rất có lý, học từ đâu ra thế?"
"Thủ đoạn của Tôn thần tiên." Vân Sơ nói dối chẳng buồn chớp mắt:
"Hả? Ngươi từng gặp Tôn thần tiên à? Không thể nào, ta nghe tên đại a ba người Tắc nói ngươi là dã nhân sống ở Bạch Dương bộ ba năm." Đinh Đại Hữu trầm giọng, hắn bề ngoài tỏ ra không quan tâm, kỳ thực âm thầm xác minh chuyện liên quan tới Vân Sơ, ai bảo nội gián cứ phải là người Đột Quyết:
Vân Sơ liền tháo búi tóc ra, chỉ vết sẹo kinh khủng trên đầu:" Có vài chuyện không nhớ ra, có vài chuyện không quên được?"
Đinh Đại Hữu đi tới xem vết thương trên đầu Vân Sơ:" Do bị ngã, xem ra đúng là ngươi bị thương ở đầu. Có điều chuyện ghi trong lòng, đầu bị thương thì liên quan gì? Lão tử đập vỡ nhiều cái đầu rồi, trong đó trừ đống mỡ ra thì chẳng có gì."
Vân Sơ suýt nghẹn nước bọt, ai ngờ gặp tên khốn dốt nát như thế, bề ngoài thở dài:" Ngài mà nói thế trước mặt Tôn thần tiên sẽ bị mắng."
Đinh Đại Hữu vốn định mắng luôn, mà thấy mắng Tôn thần tiên thì không hay, cười nhạt:" Bệnh của ngươi hay đấy, muốn nhớ thì nhớ, muốn quên thì quên, ngay cả lão tử cũng muốn mắc cái bệnh này."
"Nếu ngươi muốn làm lang trung, vậy thì làm đi, tới dưới quyền Lưu lang trung, ngươi làm chưởng cố dưới trướng tên béo Phương Chính, vậy không lý gì ở chỗ ta lại kém hơn người một bậc."
"Lưu lang trung là y chính bát phẩm đàng hoàng, tài nghệ của ngươi không tệ, vậy thì làm tòng bát phẩm ti y đi, dù sao các ngươi đều là quan của thái y thự, ta báo lên, người ta có nhận hay không thì ta mặc, dù sao ở đây ta nhận."
"Ngươi lui ra đi tìm Lưu y chính báo danh."
Vân Sơ vâng lời lùi ra.
Đinh Đại Hữu liếc mắt nhìn theo, nói với mọi người ngồi ở đó:" Dưới quyền ta mà muốn tránh chiến trường đúng là tìm cái chết, nếu như không phải thấy y còn nhỏ, lại làm được đồ ăn ngon thì hôm nay đã chém y rồi."
"Lại đây nếm thử đi, thứ bánh bao gì đó mà thằng tiểu tử làm đúng là rất ngon, vừa rồi không nhịn được ăn thêm vài cái. Nào nào, thử đi, ăn sẽ biết vì sao vừa rồi mỗ cho y một đường sống."
Vân Sơ không biết mình vừa đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, y cũng không đi tìm Lưu y chính báo danh, y thấy rất có thể đó là cái bẫy của Đinh Đại Hữu.
Tên đó rất tàn nhẫn, hôm nay trên chiến trường, hắn trơ mắt nhìn đám Hà Viễn Sơn kiệt sức mới cho phép dùng nỏ tấn công, như những người đã chết còn không bằng mấy mũi tên.
Số bánh bao kia đã đem nuôi chó rồi, còn là loại chó ăn xong cắn trả, từ nay phải cẩn thận với hắn hơn.
Na Cáp dùng bánh bao xã giao tốt hơn Vân Sơ nhiều, Lão Dương Bì ăn bánh bao xong không hại nó, còn cho nó một cục đá trắng đặt dưới ánh mặt trời cũng không nóng.
Không chỉ thế Lão Dương Bì còn đánh trống, dạy Na Cáp làm sao nắm bắt tiết tấu cực có nhịp điệu của múa Quy Tư.
"Lấy khối ngọc thạch của ngươi cho ta xem." Lão Dương Bì thấy Vân Sơ về, đột nhiên lại hỏi y về khối ngọc thạch khắc hai câu thơ:
Vân Sơ không nghĩ nhiều đưa cho ông ta, ông ta chỉ nhìn một cái trả lại.
"Ngọc thạch này do ngươi khắc à?"
"Không phải, mẫu thân nhặt được ta thì đã có rồi."
"Nói linh tinh, chữ của ngươi do ta dạy, ngươi không cho rằng ta ngay cả thư pháp của mình cũng không nhìn ra chứ? Ngoài ra cái họ Vân này là ngươi bịa ra à?"
Vân Sơ tức tới bật cười:" Thế ông thấy ta nên mang họ gì?"
Lão Dương Bì trầm mặc rất lâu, rất lâu, khi Vân Sơ định đi, ông ta mới đột nhiên nói:" Ta thấy ngươi hẳn là họ Trần."
"Trần (chen) nào, hay là Trình (cheng) trong Trình Giảo Kim, hay Thành (cheng)?"
"Đều không phải, là Trần của Trần Huyền Trang."
Cảm giác của Vân Sơ khi nghe câu này rất hoang đường, thậm chí y còn không biết mình nên có phản ứng thế nào cho thích hợp, vì ông ta ám chỉ rất rõ ràng. Vân Sơ ngày càng cho rằng Lão Dương Bì chính là con khỉ khó ưa trong Tây Dư Ký, chẳng tin lời ông ta, mỉa mai:" Ta nhớ Huyền Trang mà ông tôn kính là một vị hòa thượng rất giữ giới luật."
"Tăng nhân giữ giới luật vì tránh nhân quả, nếu tăng nhân cường đại tới xem thường nhân quả, vậy có thể làm gì tùy thích."
Lão Dương Bì ... Không da cừu trên người ông ta bị thua mất cho Na Cáp rồi, giờ ông ta là con khỉ già bị lột mất da.
Mà lúc này đôi mắt thuần tịnh của ông ta đang toát ra sự tò mò mạnh mẽ nhìn xoáy vào Vân Sơ.
Vân Sơ thấy rất không thoải mái: "Ông cho rằng Huyền Trang đã cường đại tới mức tùy tiện sinh con à?"
"Tất nhiên rồi, nhiều cao tăng đại tức tu luyện tới tinh thâm, vì khảo nghiệm lòng hướng Phật của bản thân, cố ý tạo ra nhân quả, cuối cùng dứt nhân quả thành Phật. Không che giấu, tự nhiên đối diện với dục vọng của mình, mới là con đường cầu Phật chính xác."
"Năm xưa A Nan đệ tử của A Di Đà Phật nói với Phật: Con yêu một nữ tử, hơn nữa có dứt được."
"Phật hỏi: Rốt cuộc con yêu nàng tới mức nào?"
"A Nan nói: Con nguyện hóa thành cầu đá, trải qua năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm dầm mưa, năm trăm năm phơi nắng, chỉ mong nàng đi qua cầu."
"A Nam mở lòng ra với Phật, để Phật xem dục vọng sâu nhất trong lòng, vậy Huyền Trang chẳng lẽ không có dũng khí đó?"
"Huyền Trang à, trên người ông ấy ít thiếu nhất là dũng khí."
Nghe con khỉ già nói về chuyện cũ của Huyền Trang, Vân Sơ cũng lên tinh thần, tới gần ông ta, nửa hứng thú nửa trêu ghẹo nói:" Nói nghe xem nào, ta không tin Huyền Trang phá giới, lại có cái nến lớn như ông bên cạnh, ta không tin Huyền Trang bỏ thể diện xuống được."
Con khỉ già tựa như nhìn ra suy nghĩ của Vân Sơ, khinh bỉ:" Ngươi không cần khích, điều nên nói ta sẽ nói, không nên nói, ngươi đừng mong nghe được một câu."
"Năm xưa khi bọn ta đi qua Đông Nữ Quốc liền có chuyện. Ngươi biết không hả, trong Đông Nữ Quốc đều do nữ tử nắm quyền, nam tử chỉ phụ thuộc, khi đó quốc chủ Đông Nữ Quốc nhìn trúng Huyền Trang ..."
Vân Sơ hít một hơi thật sâu, cái này y tất nhiên biết, không chỉ mấy thứ phim ảnh thích bịa đặt nói tới chuyện này, ngay trong dã sử có vài ghi chép không rõ ràng. Tác phẩm trừ danh Đại Đường tây vực ký của Huyền Trang pháp sư cũng nhắc tới quốc gia kỳ lạ đó.