Phản ứng của Vân Sơ làm con khỉ già có chút đắc ý:" Ngươi không biết, vị quốc chủ Đông Nữ Quốc đó quốc sắc thiên hương, mỹ diễm tuyệt luân, ngực rồi mông rồi eo .. Còn khuôn mặt, giọng nói nữa ... Thực sự là mê chết người. Ta chỉ nhìn một cái, trong lòng đã chứa đầy hình bóng nàng, nếu thực sự có thể hóa thành cầu đá, có thể khiến nàng nhìn ta thêm một cái, trải qua năm trăm năm gió mưa cũng chẳng có gì to tát."
"Huyền Trang và nàng ở bên nhau mười tám ngày ... Khi bọn ta về, rõ ràng không cần đi qua Đại Tuyết Sơn Đông Nữ Quốc ... Huyền Trang lại nói, ở đó có nhân quả chưa dứt."
"Kết quả bọn ta lại dừng ở đó một năm, ban ngày Huyền Trang đối diện với Tuyết Sơn dịch kinh thư, tới tối, ta chưa từng thấy ông ấy."
Con khỉ già nói tới đó, mắt lấp lánh nhìn Vân Sơ:" Lúc ông ấy rời đi là mười ba năm trước."
Vân Sơ nghe mà thấy ê hết răng:" Vì ta vừa vặn 13 tuổi mà ông xác định ta là con của Huyền Trang pháp sư à? Quốc chủ Đông Ngữ Quốc chắc giống ông, tóc màu vàng, còn có đôi mắt xanh, con nàng không thể giống ta."
Con khỉ già tựa cười tựa không:" Ngươi nhầm rồi, quốc chủ Đông Nữ Quốc tóc đen, mắt đen giống người Đường các ngươi ... Huyền Trang lừa ta, rõ ràng muốn ta ở lại giúp ông ta chiếu cố con, lại bịa ra câu chuyện Phật trong đá."
"Ta theo ông ta mười bảy năm, cùng sinh cùng tử chưa đủ hình dung quan hệ của bọn ta. Ông ta dù nói rõ, ta cũng sẽ ở lại, còn tìm ngươi từ sớm. Uổng phí ngươi ở bên cạnh nữ nhân người Tắc chịu khổ bao năm."
"Đợi ta tới Trường An rồi xem chế nhạo ông ta thế nào."
Vân Sơ vẫn chỉ coi như câu chuyện cười:" Có thế mà ông khẳng định ta là con của Huyền Trang pháp sư, thế thì khinh suất quá rồi … sao tự nhiên ông lại nghĩ tới chuyện này?”
Con khỉ già đưa cánh tay gày gò gãi khuôn mặt như lôi công:" Hôm trước ta hỏi Tắc Lai Mã rồi, nàng nói, khi gặp ngươi thì trên mặt đất xuất hiện một đứa bé bằng đá khổng lồ, khi đó ngươi lấy trời cao làm chăn, mặt đất làm giường, cô độc đáng thương vô cùng ... Nàng muốn bế ngươi, nhưng bế không nổi, khi nàng tuyệt vọng thì đứa bé đột nhiên biến mất, nàng tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy ngươi nhỏ đi, mềm mềm, thơm thơm ..."
Vân Sơ đột nhiên nhìn chằm chằm con khỉ, giọng từ kẽ răng phát ra:" Làm sao ngươi hỏi được Tắc Lai Mã?"
Con khỉ già thấy y nổi giận chẳng có ý kiềm chế bớt, càng cười to nói:" Ngươi kháng cự được xâm thần dược của ta mê hoặc, ta chẳng hề kinh ngạc. Nhưng Tắc Lai Mã không phải ngươi, tuy nàng muốn dùng mạng bảo vệ bí mật của ngươi, có điều nàng không chống nổi thứ thuốc mê này. Khi đó ta hỏi gì, nàng không hề che giấu."
"Đối với nàng mà nói, chỉ là một giấc mơ mà thôi, với ta mà nói, là chuyện không thể chân thật hơn … Ha ha ha ... Ta cũng không ngờ lại phát hiện ra chuyện thú vị như thế, rất thú vị … ha ha ha …"
Khi con khỉ già cho rằng đã cởi bỏ được nghi hoặc bao năm mà cao hứng, vù một tiếng, thanh đao của Vân Sơ chém xuống không chút dấu hiệu nào.
Lần này Vân Sơ không hề nương tay, Đường đao trong tay như độc long rời động, một đòn vô cùng hung ác.
Cheng!
Một thanh loan đao từ trong ống tay áo con khỉ già trượt ra, nhẹ nhàng như bươm bướm, hóa giải sát chiêu hung bạo của Vân Sơ, ông ta còn dư sức lên tiếng:" Yên tâm, bí mật của ngươi cũng chính là bí mật của ta, ta sẽ không tiết lộ đâu. Trên đời này chỉ bốn người biết bí mật đó, hai người là phụ mẫu ngươi, một là ta, yên tâm, bí mật của ngươi rất yên ổn, không cần giết người diệt khẩu."
Vân Sơ không nói không rằng chỉ cắm đầu tấn công, nhiều năm qua y khổ luyện đao pháp, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng trong cái động nhỏ này lại rất thích hợp cho y thi triển.
Ánh đao loang loáng, Vân Sơ chém liên hoàn, mỗi đao đều lấy mạng người, không chút do dự, con khỉ già linh hoạt né tránh, tựa hồ còn thích hợp ở chỗ chật chẹp hơn y.
Gió phát ra dập tắt cả đèn, Vân Sơn vẫn không chịu thôi, y chém tới càng dữ dội, từ lúc con khỉ già nói dùng thuốc mê thăm dò bí mật của y từ Tắc Lai Mã, y liền muốn diệt khẩu.
Đột nhiên một ánh đèn từ cửa đường hầm đi xuống, bên ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu là khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của Na Cáp.
"Muội nghe thấy tiếng động, hai người đang làm gì thế? Chơi trốn tìm à?"
Giọng của Na Cáp vừa vang lên, Vân Sơ thu ngay đao lại, loan đao của con khỉ già cũng biến mất như chưa từng xuất hiện, hai người tuy gườm gườm nhìn nhau, nhưng không còn kích động muốn giết người như vừa rồi nữa.
Nụ cười trên mặt con khỉ già rất gợi đòn, Na Cáp thì rất thích rất thích chơi với ông già này, chạy tới cạnh ông ta.
"Ta họ Vân, tên Vân Sơ, không phải họ Trần, ta là đứa bé do trời đất sinh ra, không phải con ai hết, càng không phải con của một hòa thượng."
Con khỉ già cười khằng khặc:" Ngươi họ Vân, họ Trần hay là họ chó họ mèo gì với ta mà nói có ý nghĩa gì sao? Với Huyền Trang có ý nghĩa gì sao? Ai mà bận tâm."
Vân Sơ không muốn nói chuyện với con khỉ tứ đại giai không, cái họ này với con khỉ già không có ý nghĩa, nhưng với y mà nói lại ý nghĩa vô cùng, Na Cáp sau này đi cùng y, cho nên không thể giữ cái tên thế này, liền bảo với Na Cáp:" Sau này muội dùng họ của ta đi, về sau hãy gọi là Vân Na."
"Không, muội muốn là Vân Cáp!" Na Cáp đứng trên cái bàn thấp, giảu môi lên, chẳng hiểu sao nó lại có vẻ rất phản cảm với tên Vân Na:
Da mặt Vân Sơ giật giật:" Ta sau này chuẩn bị cho muội nuôi một con chó, lấy tên là Vân Cáp, muội muốn chiếm tên của chó à?"
Na Cáp rất thích con sói già bên Thảo Mãnh Hồ, từ khi nó đi vào nơi hoang dã để chết, Na Cáp buồn một thời gian dài.
Giờ nghe ca ca chuẩn bị tìm cho mình một con chó, lập tức đồng ý với cái tên Vân Na, đồng ý rất nhanh, sợ ca ca đổi ý.
Nếu đã không đánh nhau nữa, cũng không thể giết được con khỉ già, Vân Sơ chuẩn bị cùng con khỉ già bàn bạc tình hình hiện nay.
"Bây giờ thành Quy Tư đã bị đại quân Đột Quyết bao vây, nhìn chiến đấu hôm nay có thể thấy quân Đường tuy dũng mãnh, nhưng nhân số quá ít. Một khi người Hồ trong thành có ý làm phản, chính là lúc tòa thành này bị phá. Tới khi đó chúng ta phải sống thế nào?"
Con khỉ già cười khùng khục:" Nếu đúng là A Sử Na Hạ Lỗ tới, binh lực các ngươi dù tăng gấp đôi cũng chỉ có đường chết. May mà hắn đi Vu Điền, giao quân vụ cho Chu Tà Cô Chú đầu nhân của Xử Nguyệt bộ."
"Hôm nay Đinh Đại Hữu cũng phát hiện người Đột Quyết đối diện có điều khác thường mới cố ý tấn công. Trong loạn quân đoạt được cờ lớn của Xử Nguyệt Bộ, ta nghĩa Đinh Đại Hữu đã biết con cá lớn A Sử Na Hạ Lỗ không mắc câu."
"Vị mãnh tướng Đại Đường kia hẳn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới diệt Chu Tà Cô Chú. Cho nên ngươi đừng lo quân của Lương Kiến Phương đã ở trên đường đi rồi."
"Vả lại, không phải ngươi đã đưa bản thân tới thái y thự sao? Nói thật, ngươi là người có tốc độ làm việc nhanh nhất mà ta biết đấy."
"Nghe nói Phật đà không vào luân hồi, dù có vào cũng chỉ là tu hành mà thôi. Huyền Trang không phải người tham hoa háo sắc, nếu như nói ông ấy thực sự cùng quốc chủ Đông Nữ Quốc giao hợp sinh ra ngươi, vậy nhất định là có nguyên nhân."
"Nói Huyền Trang sinh ra ngươi, không bằng nói ông ấy chỉ thuận thế mà làm, ứng với một quá trình. Điều Huyền Trang để ý không phải ngươi là nhi tử của ông ấy, mà chỉ muốn chấm dứt nhân quả, còn mục đích sâu xa hơn, ta không nghĩ ra."
"Ngươi sân cũng được, hận cũng được, nghi cũng được, khổ cũng được, bi cũng được. Tóm lại cứ đi con đường của mình, sống cuộc đời của mình, tu hành sinh mệnh của mình cũng là công đức."