Từ khi tiếp xúc với người Đường, Vân Sơ nhận ra mình không gặp được một kẻ ngốc nào.
Còn lúc ở Bạch Dương bộ, nói thật, y chẳng gặp được một người thông minh nào.
Sống cùng với kẻ ngốc, Vân Sơ cảm thấy hết sức mệt mỏi. Giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng vào hàng ngũ người thông minh, rồi y phát hiện, mình sống còn mệt hơn, đi một bước phải tính ba bước. Không khoa trương tới mức bất cẩn một chút là mất mạng, nhưng rất có thể mọi công sức sẽ trôi sông, mà Vân Sơ không muốn ở lại đây chút nào nữa, y không chấp nhận mình bị cầm chân ở đây.
Thành Quy Tư là bữa tiệc mà Vân Sơ đã ăn tới tàn.
Sau bữa tiệc thì còn một quy trình phải trải qua, đó là bói ghém thức ăn thừa mang đi.
Sống tiết kiệm là đức tính tốt của người Đường, từ hoàng đế tới bách tính hiện giờ đều tuân theo.
Không phải họ không ăn sơm hào hải vị, mà là không lãng phí, đồ thừa đều gói ghém mang đi, thế mới phù hợp với giá trị quan của người Đường.
Giờ những thương cổ người Hồ nhiều lên kia là cơm thừa mà Vân Sơ định gói ghém mang đi, số cơm này giữ tới Trường An mới ăn.
Mới đầu Vân Sơ định chia sẻ với Phương Chính, sau từ miệng Phương Chính biết Đinh Đại Hữu đợi chiến dịch Lao Sơn kết thúc sẽ về Thương Châu chỉnh biên, y lập tức phát hiện Đinh Đại Hữu mới là người hợp tác tốt nhất.
Đinh Đại Hữu không phụ sự kỳ vọng của Vân Sơ, tên này hành động rất dứt khoát, ngày hôm sau nghe thấy Hà y chính nói hắn dẫn bộ hạ tới thành Quy Tư tế điệu huynh đệ thủ túc chiến tử ở thành Quy Tư.
Vì thế Hà y chính, người rõ ràng là đọc rất nhiều sách, cảm khái nói, Đinh Đại Hữu là võ quan hiếm hoi có tình có nghĩa trong vô số chiết trùng phủ ở Tây Vực. Khác biệt hẳn với thứ hạ tiện chỉ biết chém giết lấy chiến công trong quân.
Vân Sơ cũng không nhàn rỗi, y tận tay chỉ dạy Hà y chính làm sao khâu vết thương, tình cảm hai người tất nhiên ngày tiến ngàn dặm, trở nên sâu đậm.
Nói ra thật là lạ, Hà Bình Thư và Lưu Xung là hai vị y chính địa vị tương đồng, nhưng Lưu Xung thấy Hà Bình Thư lại như chuột thấy mèo.
Mà Hà y chính sai bảo Lưu y chính chẳng hề nể nang gì, thái độ với Lưu y chính thậm chí còn không bằng một ti y như Vân Sơ.
Vì thế y đi hỏi một dược đồng.
"Vân ti y có điều chưa biết, y gia cũng chú trọng dòng dõi, lão gia chúng ta là danh y Trương hồng lư trị được bệnh kiết lị cho thái tông hoàng đế, quan tới tam phẩm hồng lư khanh."
"Trừ Tôn thần tiên ra, chẳng dòng dõi y gia nào có thể so với Hà y chính, lần này nếu không phải là Lương vũ hầu mời, y chính nhà chúng ta chẳng đi ngàn dặm tới Tây Vực chịu khổ."
"Trương Xung hắn chẳng qua xuất thân linh y hương dã, dựa vào trong quân kiếm tư lịch mới lên y chính. Vân ti y vạn vạn lần đừng làm bạn với hắn, làm nhục thân phận."
Nhục thân phận à? Vân Sơ thấy thân phận của mình còn không bằng Lưu y chính ấy chứ, cho nên thái độ của Hà y chính với y tốt như thế chẳng qua là nhìn trúng bản lĩnh khâu vết thương của y thôi, mà không đơn giản là muốn học bản lĩnh của mình thôi đâu, thứ ông ta muốn còn nhiều hơn thế.
Chuyện này chẳng có gì sai, Vân Sơ trước kia rời đại học xông pha thể chế bảy năm rồi, chẳng hề kháng cự chuyện này.
Người ta muốn lấy đồ của mình cũng được thôi, nhưng mà cần phải trả cái giá tương đương mới được.
Làm thái y không phải là mục tiêu theo đuổi của Vân Sơ, cho nên y lấy loại bản lĩnh này ra đổi lấy điều kiện có lợi.
Trong số người không thể đắc tội trong quân mà Phương Chính cảnh cáo y có cả vị Hà y chính này.
Hôm nay từ trong miệng dược đồng biết lai lịch của người ta, sau Phương Chính, Đinh Đại Hữu món ăn thứ ba trong vòng tròn người Đường của mình được chính thức đưa lên bàn rồi.
Nếu nói Phương Chính là bát cháo rau, giúp người ta dưỡng dạ dày, tích trữ năng lượng, Đinh Đạo Hữu là món thịt, ăn vào làm gân cốt trạng kiện, có da thịt, sinh sức lực.
Hà y chính sẽ là món gì đây, Vân Sơ còn chưa nắm được, nhưng dựa vào tình hình nắm được trước mắt đây có thể là một món hải sâm đảo hành, hoặc ít nhất cũng là móng giò kho.
Khi ở trên bàn ăn, trạng thái tốt nhất là trọng dạ dày có một món, mồm nhai một món, đũa gắp một món, mắt nhìn một món. Như thế mới là cách hưởng thụ bữa tiệc một cách nhanh gọn, hữu hiệu nhất.
Phương Chính là món ăn mà Vân Sơ đã nuốt vào bụng, Đinh Đại Hữu là món ăn nhai trong mồm, còn nay Hà y chính đang dùng đũa gắp, phải nghiên cứu đã.
Quá sớm thì dễ bỏng miệng, quá muộn món ăn sẽ nguội, nắm chắc thời cơ là vô cùng quan trọng.
Hôm nay Hà y chính mời Vân Sơ uống trà.
Vân Sơ không thích trà Hà y chính mang ra, vì đó căn bản không phải là trà, đó là canh mỡ cho thêm trà.
Trên thảo nguyên mục dân uống trà bơ, Vân Sơ tiếp nhận, vì hoàn cảnh sinh hoạt ép họ phải làm thế, trà bơ giúp giảm đi vị ngấy, tăng cường thể năng.
Người Đường uống trà canh mỡ thì làm người ta không thể hiểu nổi, nhất là Hà y chính xuất thân y gia, không thể không biết suốt ngày uống canh mỡ sẽ tổn thương thân thể. Thêm vào trà của ông ta có hành tỏi, gừng, kết bì, chu du, bạc hà, đinh hương bát giác và muối, khó uống hơn trà bơ rất nhiều.
Có điều nhìn thấy tóc ông ta dùng lưới sa buộc tóc làm khóe mắt hơi xếch lên, cùng khóe mắt được dùng bút vẽ kéo dài tới tóc mai, ăn mặc trang trọng. Vân Sơ liền hiểu, y phải uống bát trà này, vì đó là phong phạm quý tộc.
Nhập gia tùy tục rất quan trọng, thậm chí cái tục này nhiều khi còn vượt quá cả lễ nghi.
Năm xưa Vân Sơ theo lãnh đạo đi sâu vào khu chăn nuôi kiểm tra tình hình nghèo đói, quan viên địa phương không tinh ý, chỉ dẫn lãnh đạo tới nhà một mục dân nghèo khó thực sự.
Khi vợ mục dân dùng phân trâu lau bát bạc, đổ đầy trà bơ đưa cho lãnh đạo, lãnh đạo mặt không đổi sắc dùng ngón tay chấm trà kính thiên địa rồi uống hết.
Do ông chưa úp bát xuống, vợ mục dân lại nhiệt tình rót đầy, sợ khách quý không hài lòng.
Thế là lãnh đạo hôm đó uống liền ba bát trà bơ lớn, tỏ ra thích thú vô cùng.
Về tới huyện Vân Sơ nghe thấy thư ký lãnh đạo chửi bới, cả tầng lầu nghe rõ ràng. Sau đó lãnh đạo cả ngày không ăn gì, dù ăn cũng nôn ra.
Trải qua chuyện đó rồi, Vân Sơ bê bát trà có mỡ đuôi cừu chưa tan, uống hết mà chẳng nhăn mặt dù chỉ một cái.