Vân Sơ làm vẻ mặt hưởng thụ uống hết bát trà với thứ mùi vị không cách nào tưởng tượng nổi, nếu bảo y so sánh chắc chỉ có nước rửa bát mới có thứ mình vị kinh khủng này.
Nhưng uống xong y còn chép miệng tỏ vẻ thòm thèm, còn dùng giọng du dương trầm bẩm bình luận:" Năm xưa cùng sư phụ ở trong núi sâu chỉ có trà không để uống, vị không nồng hậu bằng canh trà của y chính hôm nay."
"Thiết nghĩ khi nấu trà, lấy quả tùng là tốt nhất, khi quả tùng cháy, có mùi thơm thoang thoảng vào canh trà. Nước suối là vật hàn, không thể đợi nước sôi, phải cho mỡ vào, đợi mỡ tan ra, cho bột lá trà phơi khô. Lúc này mỡ cữu sẽ bọc lấy lá trà, hai thứ vị hoàn toàn hòa vào nhau, lúc ấy hẵng thêm kết bì, bạc hà. Đợi nước sôi thêm gường khử tạp vị. Cuối cùng dùng muối thống nhất các vị, uống một ngụm, như uống sữa."
Hà y chính nghe thế thì vỗ tay mấy cái liền:" Hôm nay mới gặp tri âm, lệnh sơ cũng là hiền nhân sơn dã, gáo nước miếng cơm không đổi chí, tục nhân chúng ta sao có thể bằng."
Hồi lâu hai người không nói gì, hoàn toàn chìm đắm trong khí chất của trà, nhấm nháp tư vị làm người ta không thoát ra được.
Uống trà không thể uống no, uống ba nước trà bị người ta cười là trâu uống, cho nên Vân Sơ tiếc nuối nhìn dược đồng cao tám thước mang lò và dụng cụ uống trà đi.
Hà y chính vuốt râu cười to:" Hai lượt trà chẳng lẽ còn chưa khiến ti y thỏa mãn sao?"
Vân Sơ cười ngượng rất đơn thuần:" Y chính là trưởng giả, tâm tính sớm đã tu dưỡng tới hiền hòa, Vân Sơ chỉ là thiếu niên, sao biết tiết chế?"
Hà y chính xua tay:" Thiếu huynh khiêm nhường rồi, bằng vào bản lĩnh khâu vết thương thôi đã đủ vang danh thiên hạ, tiền đồ trong tay."
Vào việc chính rồi đấy, biết đối phương đang thăm dò, Vân Sơ thu nụ cười lại, giọng mang theo bi thương và bất mãn:" Gia sư cũng có bản lĩnh ấy chẳng phải chết già trong núi hoang sao, đâu có vang danh và tiền đồ như y chính nói?"
Hà y chính nghiêm mặt dùng đốt ngón tay khẽ gõ bàn nói:" Thiếu huynh mới mười ba đã là tòng bát phẩm ti y, chẳng lẽ không muốn dựa vào bản lĩnh này kiếm một đường thăng tiến sao?"
Vân Sơ nghe thế tựa hò phẫn nộ vô cùng dùng sức kéo y sam, xoay lưng cho Hà y chính xem:" Thương tích này của mỗ gia còn xứng với tòng bát phẩm ti y sao?"
Hà y chính nhìn vết thương chi chít còn chưa hoàn toàn lành lại trên lưng y, than:" Xông pha vạn quân kiếm lấy tiền đồ căn bản không phải chuyện y giả chúng ta nên làm."
Vân Sơ mặc áo lại, nói:" Y chính có điều không biết, mỗ gia không định theo nghề y nên đã dùng toàn bộ gia sản đổi lấy thứ này."
Nói rồi lấy thông báo nhập học vỗ lên bàn.
Hà y chính là ai chứ, một cái tứ môn học đâu khiến ông ta chấn kinh được, mặc dù thấy người như Vân Sơ có được thông báo này là không xứng, vẫn nói nhỏ:" Chẳng lẽ thiếu huynh chuẩn bị bỏ y nhập sĩ sao?"
Vân Sơ cười gượng:" Đất trên mộ gia sư mãi không khô, có thể thấy làm lương y không phải điều gia sư muốn."
Hà y chính mừng thầm trong lòng, như thế chuyện càng đơn giản, miệng lại nói:" Đáng tiếc, đáng tiếc."
Vân Sơ trừng đôi mắt hơi đỏ lên, dõng dạc nói:" Nếu y chính có thể giúp mỗ kiếm một nơi ở trong phường thị của Trường An, từ nay về sau, phàm ai hỏi tới thuật khâu ngoại thương, Vân Sơ nhất định nói, thuật này từ tay Hà Bình Thư, Hà Bá An. Ta chẳng qua ngẫu nhiên nhìn thấy Hà y chính dùng kỹ thuật này, bái sư không thành, chỉ học được chút bề ngoài thôi."
Hà y chính tỏ thái độ: "Mỗ gia phường thứ mười một đường thứ ba phía đông Chu Tước Môn ngoại quách Trường An, cũng chính là phường Tấn Xương có một trạch viện, diện tích trên tám mẫu, chưa tới mười mẫu. Vốn là nơi ở của một tộc đệ, sau tộc đệ di cư tới Hớp Dương, tòa trạch viện này liền để trống."
"Trạch viện ấy thuộc huyện Vạn Niên, nam kề phương Thông Thiện, bắc sát phương Chiêu Quốc, tây là phường Đại Nghiệp, đông kề phường Tu Chính. Không thể gọi là lối nhỏ u tĩnh, cũng là một nơi tốt tìm tĩnh lặng giữ phố chợ ồn ào."
"Nay thưởng cho ngươi." Tảng đá trong lòng Hà y chính đã bỏ xuống, khi nói chuyện tự nhiên để lộ ra cái vẻ cao ngạo:
Vân Sơ chỉ cười, tới bàn sách mở cuộng giấy tuyên chỉ ra, viết thiếp bái sư, sau đó viết tên và đóng dấu tay của mình lên, ghi rõ thời gian.
Hà Viễn Sơn cầm bút viết một chữ "KHÔNG" lớn trên đó.
Sau đó ông ta tự giác viết văn thư chuyển nhượng, cũng viết tên dùng ấn giám thêm thời gian.
Làm xong loạt quy trình này, hai người nhìn nhau cười, hết thảy hiểu trong lòng, chuyện làm quân tử xấu hổ đã xong, còn gặp nhau nữa chỉ thêm ghét. Vân Sơ thu văn thư thuộc về mình chắp tay cáo từ, Hà y chính không tiễn, chỉ bảo dược đồng lấy ít rượu, chuẩn bị uống thật thống khoái.
Vân Sơ quay lại chỗ Lưu y chính hiếu khách cư ngụ.
Nơi này hai người thân phận không chênh lệch gì, ở chung bình yên vô sự.
Dưới Lao Sơn tiếng người hô ngựa hí chẳng yên ổn, phủ binh Đại Đường chẳng tiến công mỗi ngày chỉ giả vờ tiến lên trăm bước.
Mới đầu còn có tên bắn xuống, tiếp đó trong một đêm trăng sáng sao thưa, có một số người Đột Quyết hung hãn từ trên núi chạy xuống tập kích.
Kết quả bọn họ rất dũng mãnh, chiến mã lại kém cỏi, nhìn thấy doanh trại địch ở phía trước lại đột nhiên chuyển hướng, chạy tới ao nước do quân Đường làm ra.
Chiến mã chạy tới ao, bất kể kỵ sĩ đánh chiến mã thế nào, nó cũng chỉ bận tâm chõ mõm vào nước, uống điên cuồng.
Chính lúc này một đám quân Đường giơ thuẫn bài lên từ từ đi tới, dùng thuẫn chắn tên, đợi tới gần dùng trường mâu đâm chết từng tên kỵ sĩ trên ngựa.
Dần dần, buổi tối không còn kỵ binh tập kích nữa, ban ngay quân Đường từ từ áp sát cũng không có tên bắn xuống nữa.
Lương Kiến Phương thấy không đạt được kế hoạch vây thành đánh viện quân, hết cách, sau khi bao vây Lao Sơn 19 ngày, rốt cuộc phái một đội phủ binh tiến vào Lao Sơn.
Trong đội ngũ này chẳng ngờ có Hà y chính, Lưu y chính, Vân ti y. Có điều Hà y chính mặc trọng giáp, bên cạnh có mười mấy dược đồng mặc trọng giáp võ trang đầy đủ bảo vệ.
Lưu y chính không có trọng giáp, dược đồng cũng không mặc giáp, song sáu đại hán lực lưỡng vây kín ông ta ở giữa, trông cũng an toàn lắm.
Chỉ có Vân ti y là một mình một ngựa, trên người mặc giáp da đơn giản, eo có Đường đao, lưng có túi tên, đoản mâu, trường cung đeo bên yên ngựa, tay cầm trường mâu dài hơn hai mét.
Trang bị này không khác gì phủ binh bình thường, đứng lẫn trong quân chẳng nhận ra được.