Lao Sơn hiện đã biến thành ngọn núi thối, Vân Sơ rất quen với mùi này, đó là mùi thi thể để dưới ánh nắng bốc lên.
Bởi thế Vân Sơ ngay lập tức quấn thật chặt lấy mặt mình, ngoài khe hở để mắt quan sát thì không để chút da thịt nào lộ ra bên ngoài.
Tình cảnh trong núi vô cùng thê thảm, thi thể phụ nữ trẻ con nằm ngồn ngang trong những chiếc hố, nhìn kỹ thì họ không phải bị chết khát, mà là bị giết.
Trong hố không chỉ có thi thể người, thi thể gia súc còn nhiều hơn, rất nhiều con ngựa màu lông rất đẹp bị mặt trời chiếu cho bụng phình lên. Một tên phủ binh buồn chán ném đá xuống, cái bụng ngựa nổ tung, nội tạng thối rữa bắn lung tung, làm không khí càng thêm khó ngửi. Tên phủ binh đó cũng bị đồng bạn đấm đá mấy phát, từ đó không ai dám nghịch dại nữa.
Tình hình này thì khả năng xảy ra chiến đấu là không còn nữa, Vân Sơ chẳng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Trên Lao Sơn không phải không có ai còn sống, đầu nhân Xử Nguyệt bộ Chu Tà Cô Chú có một cái mũi cằm còn sống.
Hắn không chỉ còn sống, khi Vân Sơ thấy hắn thì hắn còn đang nằm trong cái hõm đá trắm rửa.
Nước hắn tắm đã đục ngầu, thêm vào có máu trong đó, khiến vũng nước đó bốc ra cái mùi làm người ta buồn nôn.
Hình như hắn chẳng bận tâm, vẫn chuyên tâm tắm rửa cho mình, nhìn bộ dạng đó như đây là lần tắm rửa cuối cùng trong đời hắn.
Vân Sơ sở dĩ cho rằng nam nhân này là Chu Tà Cô Chú là vì tự hắn nói, phủ binh khác có thể không hiểu tiếng Đột Quyết chứ Vân Sơ sao có thể không hiểu.
Lén lút đem thân phận hắn nói cho giáo úy dẫn đội, giáo úy mừng rỡ, lập tức hạ lệnh bộ hạ, dùng trường thương đưa tên này lên. Chẳng biết hắn làm thế nào, hí hoáy một hồi bảy tám thanh trường thương biến thành cái giường, đem Chu Tà Cô Chú kẹp vào cái giường lớn do trường thương đan thành, cả đám hớn hở trở về.
Sau lưng họ, cái vũng nước Chu Tà Cô Chú tắm rửa lập tức bị vô số người Đột Quyết khát khô bao vây, trừ uống nước, đám người này không còn suy nghĩ nào khác.
Sau khi rời núi, ba vị chuyên gia Hà y chính, Lưu y chính, Vân ti y đưa ra ý kiến chuyên nghiệp, đó là nơi này đã có dấu hiệu ôn dịch, đại quân phải mau chóng rời đi, cắm trại ở nơi đầu gió tránh nguy cơ.
Ba vị chuyên gia sau khi về doanh trại, không hẹn mà cùng ngâm mình trong nước liễu chi rất lâu không chịu ra, ai nấy toàn thân đỏ nhưu tôm luộc.
Vũ hầu Lương Kiến Phương nghe một nửa kiến nghị của chuyên gia, đó là đại quân nhổ trại, chuyển tới phía đầu gió, đồng thời lệnh Bì Túc khả hãn phái người vào Lao Sơn, đem tất cả đầu lâu quay về.
Chu Tà Cô Chú bị Lương Kiến Phương nóng tính giết chết, nghe nói ông ta vì không có viện binh của A Sử Na Hạ Lỗ để giết, cho nên dùng toàn bộ binh khí trong quân trường để giết chết Chu Tà Cô Chú. Cuối cùng hắn ta như bị một con gấu ngược đãi, trừ cái đầu lâu ra chẳng chỗ nào hoàn chỉnh.
Từ đó Xử Nguyệt bộ từ một bộ tộc lớn uy danh hiển hách thành bộ tộc nhỏ hạng bét.
Đinh Đại Hữu đau thương rốt cuộc cũng từ thành Quy Tư không người trở về, chẳng biết hắn kiếm đâu ra rất nhiều lạc đà, tận hơn trăm con, trên lưng mỗi con chờ đầy hàng hóa.
Vân Sơ dẫn phủ binh của Thương Châu bận rộn suốt một đêm, có 27 con lạc đà được Đinh Đại Hữu đưa tới quân doanh của Lương Kiến Phương.
Trong đó đa phần là ngọc thạch, mã não cùng với vàng.
Vân Sơ cho rằng để lại một ít mang được theo người là đủ, nhiều hơn nữa cũng chẳng thể vào được Ngọc Môn Quan. Chẳng bằng hiến cho lão đại Lương Kiến Phương, có khi người ta có cách không chừng.
Lợi ích có ngay lập tức, quân pháp tham quân tới Thương Châu chiết trùng phủ ban bố chỉ lệnh.
Thứ nhất, thông báo Thương Châu chiết trùng phủ trong chiến dịch Quy Tư biểu hiện trác tuyệt, tất cả công tích đại nhân lẫn tiểu nhân định cấp tòng ưu.
Thứ hai, Vũ hầu đại tổng quản yêu cầu quan viên địa phương Thương Châu, trong phạm vi luật pháp cho phép, nhất định phải bồi thường cho tướng sĩ bách chiến trở về.
Thứ ba, phân phối cho Thương Châu chiết trùng phủ năm trăm thớt chiến mã.
Thứ tư, cho phép Thương Châu chiết trùng phủ nhổ trại về nhà ngay lập tức.
Vạn sự đầy đủ, có thể lên đường về rồi.
Khi đó Vân Sơ còn cho rằng mình là kẻ may mắn duy nhất có thể theo Thương Châu chiết trùng phủ trở về.
Đợi một buổi sáng mát mẻ, Đinh Đại Hữu điểm tướng xuất phát, Vân Sơ mới phát hiện ra đôi ngũ mà y tưởng chưa đầy 700 người không ngờ lên tới 1000 rồi.
Khi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Vân Na xuất hiện trong tầm mắt Vân Sơ, y gần như không dám nhận tiểu cô nương nho nhỏ này nữa.
Đây có còn là đứa muội muội thường xuyên hít nước mũi vào miệng ăn mất đâu, sớm biến thành một khối vàng lớn lấp lánh dưới ánh mặt trời rồi, toàn thân bị châu ngọc bao phủ.
Đứa bé này đứng trên lưng lạc đà nhìn thấy Vân Sơ liền hưng phấn nhảy từ trên lưng lạc đà xuống, may mà Vân Sơ ôm lấy, nếu không thì nó gặm đất là cái chắc.
Vừa nhảy vào lòng Vân Sơ, tiểu nha đầu đã mang từng chuỗi đá biết phát sáng ra sức nhét vào lòng Vân Sơ. Vân Sơ nhìn thấy mặt Con khỉ già co giật.
"Đều là do muội thắng được đấy." Vân Na chỉ chỉ con khỉ già, giọng hết sức đắc ý:
Bộ dạng Con khỉ già bây giờ làm người ta khó mà liên hệ với Lão Dương Bì thường xuyên qua lại các bộ lạc buôn bán nhân khẩu.
Một chiếc áo sam cổ chéo màu đen tuyền mặc sát trên người, chân đi giày da trâu tinh xảo, tuy phía trước hơi cong lên kiểu người Hồ, có điều cái phốc đầu chứng minh người này nhất định là đại khách thương thường qua lại giữa Trường An và Tây Vực.
Vân Sơ rủa thầm trong lòng, lão già này đúng là khó lường, cứ nghĩ phải tới Ngọc Môn Quan mới gặp lại được ông ta và Vân Na, không ngờ lại ngay nơi nguy hiểm này, không hiểu sao ông ta làm được.
Đinh Đại Hữu chẳng ngạc nhiên vì Vân Sơ quen với khách thương của hắn, trong mắt hắn, người giao du rộng như Vân Sơ, một người quan hệ chặt chẽ với Đại Đường, dù gặp chiến tranh cũng toàn lực ủng hộ Đại Đường, chủ động thu nhận thương binh Đại Đường như Thạch Bàn Đà, chẳng lý nào y lại không quen.
"Nói trước, tiền thu được từ khách thương này không có phần của ngươi đâu." Đinh Đại Hữu thỏa mãn nhìn đội lạc đà cực lớn yên tĩnh quỳ trên mặt đất, miệng ghé sát tai Vân Sơ nói nhỏ:
"Tất nhiên rồi, ta chỉ muốn kiếm ít tiền, tới Trường An kiếm căn nhà, nuôi muội tử lớn lên, bản thân cũng có chỗ ở thôi."
"Ta hỏi người ta rồi, số hàng hóa của chúng ta ít nhất kiếm được gấp mười."
Vân Sơ ghé sát miệng vào tai hắn:" Mười lần sao? Ngài có bỏ vốn à?"
Đinh Đại Hữu trừng mắt:" Các huynh đệ bỏ công bỏ sức lại đổ máu, sao bảo không bỏ vốn?"