Q1 - Chương 072: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Không có cái ăn thì đi cướp.

Phiên bản dịch 6326 chữ

Đợi Đinh Đại Hữu bận rộn an bài người đánh cướp chùa miếu, Vân Sơ liên tưởng chuyện này với một chuyện khác, hỏi nhỏ:" Ông đúng là giết 76 tăng nhân ở chùa Mã Đề Cam Châu à?"

Con khỉ già lắc đầu:" Cùng là đệ tử Phật môn, không tuyệt tình như thế?"

"Vậy kẻ người giết là Thanh Lang à?"

"Không phải, Thanh Lang mấy năm qua trốn tránh khả hãn Hồi Hột truy sát mà trốn đông trốn tây rất vất vả, với lại hắn không có tư cách vào Ngọc Môn Quan, đừng nói tới Cam Châu."

"Ông làm thế để làm gì?"

"Đám người bất lương đó nói ta giết tăng nhân chùa Mã Đề, giờ ta muốn chúng giết hòa thượng chùa Chiêu Hỗ Ly. Nói không chừng chúng ta có thể nhìn ra manh mối gì đó về kẻ đứng sau."

Vân Sơ cau mày:" Nhưng những hòa thượng đó vô tội."

Con khỉ già phát ra một tràng cười khó nghe:" Ngươi có biết, Phật nói thời mạt pháp sắp tới rồi, đó là thời đại đen tối, trong thời đại đó, Phật sẽ không cứu vớt hòa thượng nguy nan, sẽ chỉ để họ sớm vào niết bàn, ở trong luân hồi đợi bình minh của Phật pháp hưng thịnh."

"Thế bây giờ giết hòa thượng là cứu hòa thượng à?" Vân Sơ nói có chút mỉa mai:

"Ngươi không hiểu thì đừng nói linh tinh." Con khỉ già không muốn nói chuyện với Vân Sơ nữa, quay sang Vân Na đã ăn no ngủ gà ngủ gật:" Có muốn cùng ta đi múa gậy không?"

Nghe tới múa gậy, Vân Na tức thì không mệt nửa, từ sau lưng Vân Sơ đứng dậy, nhảy nhót theo Con khỉ già.

Vân Sơ thừa cơ đi kiểm tra số tài phú mình che giấu, đều rất yên ổn, thế là y đi ngủ, mình ngủ rồi thì chuyện thương thiên hại lý trên đời này không liên quan tới mình nữa.

Ngày hôm sau quả nhiên Vân Sơ không thấy đám người bất lương đâu, một ít khiêu đãng binh cũng không thấy tung tích.

Khiêu đãng binh trong số phủ binh thường không nhiều, có điều bọn họ là những người tinh nhuệ nhất, bộ kỵ đều có thể tác chiến, dùng để phá quân trận địch, mở đường cho đại quân.

Đám người như thế mà đi làm mã tặc thì tiếc quá.

Quan viên cấp siêu thấp như Vân Sơ chẳng có tư cách gặp hoàng đế, nên y lờ chuyện này đi. Tướng lĩnh ngũ phẩm như Đinh Đại Hữu về Trường An rất có khả năng được đứng ngoài Thái Cực cung, nhìn hoàng đế bệ hạ từ xa. Xem ra tên này đã chuẩn bị đem ngọc thạch thần kỳ hiến cho hoàng đế rồi.

Lý Trị làm hoàng đế đã hơn một năm, Vân Sơ xem hết văn thư một năm qua, nhìn ra, Lý Trị đối xử rất bất thiện với quan quân cao cấp, còn đối với võ quan trung cấp như Đinh Đại Hữu lại càng sủng ái.

Cho dù hắn ta muốn thanh trừng một số võ tướng cao cấp, cũng không bao giờ đụng tới võ quan cấp bậc phủ binh, thậm chí còn ban thưởng để vỗ về họ.

Chính vì thế đám võ tướng trung cấp Đinh Đại Hữu thêm tôn sùng hoàng đế, phàm có thứ gì tốt đều không quên hoàng đế của bọn họ.

Con sông ngăn cách hai ngôi chùa lớn tên là Đông Xuyên Thủy, do năm nay tuyết trên Thiên Sơn tan nhanh, dù một dải Quy Tư vào hè cũng không có lấy một giọt mua, lượng nước vẫn sung túc.

May mà khi Lương Kiến Phương tới đã xây một cây cầu gỗ ở hạ du của Đông Xuyên Thủy, khiến đội lạc đà của Vân So thuận lợi đi qua.

Đinh Đại Hữu không cho đội ngũ cắm trại ở bên sông, tiếp tục đi thêm hai mươi dặm tới khu đầy hồ dương mới hạ trại.

Nơi này Vân Sơ đặt tên cho nó là Hồ Dương Lý.

Người Hồ từ Quy Tư, Vu Điền chạy ra cơ bản đều tạm dừng chân ở đây, khiến cho khu rừng Hồ Dương này bỗng chốc tạo thành mộ tiểu trấn hoàn toàn mới, quy mô không nhỏ. Do tính chất cuộc sống ở Tây Vực, nơi này nhanh chóng hình thành tập thị kinh doanh đủ thứ, hoàn toàn không giống những người chạy nạn.

Con khỉ già dẫn Vân Na đi lựa chọn trong một đám tiểu cô nương, lúc ông ta nhìn răng, khi thì ông ta nhìn chân, đa phần ông ta dùng hai bàn tay khỉ nắn bóp trên người tiểu cô nương.

Những tiểu cô nương này tuổi đều rất nhỏ, cổ buộc một sợi thừng cỏ, ngoan ngoãn như cừu dựa vào gốc cây hồ dương già, đợi có người đi qua chọn chúng đi.

Con khỉ già là tên buôn nô lệ sành sỏi, khi ông ta chọn nô lệ, có rất nhiều người Hồ vây quanh, tiến cử cho ông ta con mình.

Con khỉ giả rất thong thà, đối diện với đứa bé nào cũng hiền hòa, tới khi Vân Sơ nhìn thấy ông ta dùng một cái sọt bánh đổi một tiểu cô nương, y liền dẫn Vân Na đi.

Vì Vân Na cứ hỏi con khỉ già, nó có thể đổi được hai sọt bánh không? Sau khi được Con khỉ già cho câu trả lời chính xác, đứa bé ngốc này còn cười khanh khách nói với Vân Sơ, nó rất đáng tiền.

Vân Sơ thấy đầu óc đứa bé này có vấn đề, đồng thời không khỏi nổi lên mối lo, Vân Na rất khác biệt, đến Đại Đường liệu có quen được không?

Bất kể chợ nô lệ nào, Vân Sơ cũng chẳng có hứng muốn đi xem.

Cho nên y dùng vàng cám đổi không ít phẩm màu và vải bạch điệp chỉ Tây Vực mới có, hai thứ này đều không có trong danh mục thuế của Ngọc Môn Quan.

Đáng tiếc là hàng hóa ở đây không nhiều, nếu không y đem hết vàng và hàng phải nộp thuế biến thành hàng không phải nộp thuế.

Vàng chắc chắn là nguy hiểm nhất, nhưng chỉ cần mang được vàng vào Đại Đường, nó sẽ đổi được nhiều đồ tốt hơn nữa. Mặc dù quan phủ cấm dùng vàng bạc giao dịch như tiền tệ, nhưng giá trị của nó không đổi, rất được các đại quý tộc yêu thích dùng nó.

Đinh Đại Hữu cũng đang làm chuyện Vân Sơ làm, chẳng qua là vàng của hắn rất nhiều, khiến kế hoạch thu mua của Vân Sơ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Ban ngày thời tiết nóng nực, Đinh Đại Hữu không hạ lệnh dựng lều, tất cả mọi người trải tấm da cừu hoặc da sói trên mặt đất để ngủ.

Vì không để tiếng động không tốt từ đám phủ binh ảnh hưởng tới Vân Na, Vân Sơ liền dẫn theo Vân Nơ tới rừng hồ dương, buộc một cái giường treo, hai huynh muội trốn trên giường thì thầm với nhau.

Vân Na luôn có rất nhiều câu hỏi: "Bọn họ đang đánh những nữ nhân kia à?"

"Ừ, đúng đấy!"

"Sao họ lại đánh nữ nhân thế?"

Vân Sơ đưa ra câu trả lời thích hợp: "Vì những nữ nhân đó lấy bánh nướng của họ."

Vân Na luôn có khao khát lớn với đồ ăn:" Bị đánh một trận là có bánh ăn à?"

Vân Sơ nghẹn nước bọt, im lặng mất một lúc mới đáp được:" Đúng, sau này muội phải biết tiết kiệm và cất giấu đồ ăn, như vậy không cần phải chịu đòn để có đồ ăn nữa."

"Muội thấy sau này mà không có cái ăn thì chúng ta đi cướp." Vân Na nói rất dứt khoát:

Vân Sơ thích câu này:" Muội nói có lý lắm, muội tử của ta thật thông minh. Muội theo Con khỉ già học múa gậy sao rồi."

"Có thể đánh đuổi cừu, Con khỉ già nói, sau này phải đuổi được sói mới là giỏi, muội thấy muội sắp đánh chết được sói rồi."

"Ừ, học múa gậy cho tốt, sau này không chỉ đánh chết được sói, còn có thể đánh chết được người."

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    126

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!