Khi trời sắp sáng, Vân Sơ nhìn thấy tấm ngọc thạch kỳ dị kia.
Tấm ngọc thạch đó đẹp hơn xa những gì Con khỉ già miêu tả, phần đế trắng như tuyết khảm từng sợi vàng, lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nếu nói tấm ngọc thạch nặng tới 300 cân này giá trị vô song, vậy thì dấu chân lớn tựa hồ hình thành cùng với ngọc thạch, biến khối ngọc thạch chỉ có giá trị kinh tế đưa lên đỉnh cao của giá trị tinh thần.
Đinh Đại Hữu ngây ngất nhìn tấm ngọc thạch đó, đợi hẳn hồi tỉnh, lập tức sai người cho vào trong một cái rương gỗ. Còn lấy ra con lạc đà khỏe nhất trong đội lạc đà, chuyên môn vận chuyển tấm ngọc thạch.
Vân Sơ lén quan sát Con khỉ già, phát hiện ánh mắt ông ta ánh lên vẻ hung ác, tuy không biết ông ta nảy sinh lòng ác độc với ai, song chuyện y vẫn thấy chuyện không ổn rồi, thế nào cũng có người gặp họa.
Kết hợp tin đồn Lão Dương Bì đồ sát 76 tăng nhân chùa Mã Đề, Vân Sơ thấp giọng hỏi Đinh Đại Hữu thương vong trận này ra sao.
Đinh Đại Hữu cười sang sảng:" Không có thương vong, một đám hòa thượng già cả yếu ớt ấy mà, đám Bành Lôi xông vào điện Già Lam, trực tiếp lấy khối bạch ngọc lẫn đài sen đi, thuận lợi vô cùng."
Vân Sơ câm nín, đầu óc tên này sao đơn giản thế, chỉ ra cho hắn vấn đề rõ ràng:" Đô úy thấy một đám hòa thượng già yếu có thể giữ được bảo vật tuyệt thế ở cái nơi mã tặc khắp nơi này à? Đếm Thạch tiên sinh còn biết … "
Đinh Đại Hữu trầm ngâm chốc lát, ý thức được ngay nguy hiểm, lệnh cho hai tên quả nghị giáo úy:" Truyền lệnh, người trung đại tiểu trong đội ngũ đều biên vào quân, dùng hành quân pháp quản chế. Trước thám báo, sau chặn hậu, hai cánh canh chừng, không được thiếu cái nào."
Quả nghị giáo úy cũng là người từng thấy ngọc thạch, biết thứ này hiến cho hoàng đế, liền cũng coi trọng, gọi đám phủ binh bắt đầu trễ nải trên đường về, an bài theo thời chiến.
Con khỉ già cũng không giận Vân Sơ nhắc nhở Đinh Đại Hữu, ngược lại còn vui vẻ nhìn Vân Na múa gậy vù vù, sau đó cùng Vân Sơ mỗi người cưỡi lên một con lạc đà, tán gẫu với nhau.
Vân Sơ hỏi: "Trong chùa Chiêu Hỗ Ly không có hộ vệ à?"
Con khỉ già thản nhiên đáp: "Sao không có cho được, những chùa lớn này giống ở Thiên Trúc, đều có võ tăng. Nước Xá Vệ Xây dựng cho Phật Tổ mấy tinh xá đều dùng vàng trải đường, cực kỳ xa hoa. Ngươi cho rằng chùa miếu như vậy là nơi ai ra vào cũng được sao?"
Vân Sơ giữ chặt Vân Na đang ngọ nguậy lung tung trên lưng lạc đà:" Vậy võ tăng ở chùa Chiêu Hỗ Ly đi đâu rồi?"
"Tới chùa đối diện rồi."
"Vì sao lại tới chùa đối diện, họ không biết dấu chân phật ở trong chùa phía đông à?"
Con khỉ già vẫn thản nhiên như không:" Nói thừa, đương nhiên là ta phái người tới chùa đối diện, đột kho lương thực, cướp đi vàng, bảo thạch với các loại bảo bối họ tích trữ nhiều năm qua rồi."
Vân Sơ chỉ thoáng cái đoán ngay, nhìn ông ta chằm chằm:" Sau đó ông bảo Đinh Đại Hữu bên trong chùa có một khối ngọc thạch đủ khơi lên lòng tham của hắn."
"Ngươi chỉ cần nói xem ta có lừa hắn không?"
"Không, vấn đề là hắn thay ông gánh một cái tội cực lớn."
"Ngươi hỏi Đinh Đại Hữu đi, xem hắn có bận tâm không? Huống hồ, cái tội này là hắn gánh hộ hoàng đế các ngươi. Ngươi có tin, hoàng đế các ngươi mà biết nơi này có bảo bối như thế, nhất định sẽ nghĩ cách đưa về Trường An không?"
Cái đó thì Vân Sơ tin nhưng y thắc mắc chuyện khác:" Ta cứ cho rằng ông là một hòa thượng, đã là hòa thượng, hành vi của ông không phải là trái với tiêu chuẩn cơ bản của Phật môn à?"
Con khí giả điềm nhiên đáp:" Ta là hòa thượng, nhưng ta không hại những hòa thượng kia, ta lấy châu báu lương thực của họ, giật dây người Đường lấy bảo thạch chân Phật của họ là cứu họ."
Vô Sơ hồ nghi nhìn ông ta:" Ông nói vậy hơi bị quái lạ đấy."
Con khỉ già lắc đầu:" Từ khi có hai chùa đông tây Chiêu Hỗ Ly, chiến tranh ở nơi này chưa bao giờ lắng xuống. Tất cả đoàn mã tặc đều biết nơi này có châu báu tuyệt thế, bọn chúng quấy nhiễu không ngừng."
"Bao năm trôi qua, chỉ riêng thảm kịch mà ta chứng kiến đã có ba cái, mỗi cái đều thảm liệt vô cùng. Ngươi nghĩ vì sao người Đường vào chùa Đông Chiêu Hỗ Ly chỉ có người già cả yếu ớt."
"Đó là vì chỉ còn lại chừng đó thôi."
"Số võ tăng ít ỏi còn lại, bọn họ sẽ có thể kiên trì được bao lâu? Một năm, hai năm, hay là ba năm?"
"Nếu không lấy đi lương thực và tài vật, không lấy đi dấu chân Phật đà mà họ coi trọng hơn cả sinh mệnh, nơi đó mãi mãi sẽ không yên bình."
"Những người sống trong Hồ Dương Lý cũng mãi mãi không có ngày tháng an lành."
"Đã làm hòa thượng lại không tụng kinh lễ phật cho đàng hoàng, lại vì một thứ đồ vật mà mất mạng, đó không phải là bản ý của Phật. Ta mang đi tài vật, người Đường mang đi dấu chân Phật, tăng nhân chùa Chiêu Hỗ Ly không bị bên ngoài nhòm ngó nữa sẽ sống sót, đó mới là ý chí của Phật."
"Ta dùng tài vật cứu người đời, người Đường dùng dấu chân Phật để truyền bá vinh quang của Phật, đó mới là ý nghĩ tồn tại thật sự của dấu chân phật."
Nghe Con khỉ già nói một phen, Vân Sơ thấy ông ta nói không thể đúng hơn được nữa. Nhất là nhìn thấy ông ta mua từng xe những đá bé nam, bé nữ, càng thấy lời ông ta chính xác.
Vân Sơ cũng muốn góp một phần sức lực cho Phật, vì thế y nói:" Hay là ông cũng chia cho ta một phần tài vật của chùa Chiêu Hỗ Ly đi, ta cũng có thể dùng tiền tài cứu vớt thế nhân."
Con khỉ già nghiêm mặt:" Phật không nói thế."
Vân Sơ cười ngượng ngập, cầm lấy cung buộc bên lạc đà đặt trước ngực, còn không ngại vất vả buộc Vân Na trên lưng y, sau đó lại buộc một thuẫn bài ở trên lưng Vân Na.
Không chỉ thế, y còn buộc con ngựa mận chín vào lạc đà, ba lô da trâu đựng đầy thức ăn và nước được y đặt trước ngực.
Con khỉ già chăm chú quan sát Vân Sơ vũ trang toàn thân:" Ngươi làm cái gì thế?"
Vân Sơ thở dài:" Người thông minh như ông nhất định sẽ thấy những hòa thượng trong chùa Chiêu Hỗ Ly sẽ bị mã tặc giết chết trong lần tập kích tiếp theo, bọn họ làm sao đơn giản vì không còn bảo vật mà sống an lành được."
" Vì tránh nhân quả đó, với cách làm người của ông, ta thấy ông nhất định sớm đem tin tức tài vật trong chùa đã bị quân Đường lấy đi truyền khắp nơi rồi, đúng không?"
Con khỉ già chẳng hề có chút áy náy nào, gật đầu:" Ngươi nói không sai chút nào, nếu quân Đường không giết sạch đám mã tặc đò, những chuyện ta làm trước kia sẽ không có ý nghĩa gì hết, còn phải gánh nhân quả."
"Người Đường đã lấy đi báu vật quý giá nhất của chùa Chiêu Hỗ Ly, vậy nhân quả này, bọn họ phải gánh lấy."
"Vân Sơ, con người sống trên đời này là một cuộc tu hành, đừng để ý chi tiết."