Con khỉ già này là thứ cuồng tín, ông ta rất nguy hiểm, Vân Sơ lại nâng mức thang cảnh báo nguy hiểm về Con khỉ già nâng lên thêm một bậc nữa, sau này tiếp xúc với ông ta sẽ phải cảnh giác thêm vài phần.
Có điều đó là chuyện sau này rồi, phải qua được cái tai họa trước mắt đã, Vân Sơ nhìn bốn xung quanh, không thấy mã tặc xuất hiện, ấn đầu Vân Na vừa từ sau thuẫn bài nhô lên, dù không thấy mã tặc, y vẫn chẳng cảm thấy an toàn.
Ít nhất chừng nào còn ở cùng một chỗ với Con khỉ già đáng chết này, y sẽ không được yên lành.
Cuộc chiến lần trước đã tạo thành vết thương lòng không cách nào bù đắp được với Vân Sơ, lần này y rất có thể phải dùng cả đời bù đắp.
Tắc Lai Mã quyết liệt với y rồi, Hà Viễn Sơ và Lưu Hùng chiến tử, trong thời gian ngắn, y mất đi rất nhiều thân nhân, bằng hữu.
Mà hết thảy những điều đó, Vân Sơ thấy Con khỉ già này ít nhất phải chịu một nửa trách nhiệm, ông ta đi tới đâu là gieo rắc tử vong và tổn thương tới đó.
Một khi về tới Trường An, Vân Sơ sẽ cắt đứt hoàn toàn với lão già này, nếu không mình chớ hòng có cuộc sống quan lớn mỹ hảo ở thời cổ đại.
Tất cả lo lắng của Vân Sơ bị Đinh Đại Hữu đập nát.
Mặc dù vị đô úy này có hơn 600 thủ hạ, nhưng hắn vẫn thích cầm mạch đao đứng đầu đội ngũ chiến đấu.
Nhất là tận mắt nhìn hắn dùng mạch đao phân thây mười mấy võ tăng cưỡi ngựa đuổi tới, Vân Sơ lại lần nữa cảm thấy, theo một vị tướng quân như thế, chết trên chiến trường cũng không thiệt thòi gì.
Y thậm chí còn chẳng nghe thấy những võ tăng kia nói gì, mặc dù Vân Sơ cho rằng, những võ tăng kia có thể không có ác ý, nhưng Đinh Đại Hữu không bận tâm, vẫn vung mạch đao nặng nề xông tới như man ngưu.
"Kẻ chắn đường, chém!"
Mạch đao của Đinh Đại Hữu chém về phía trước, chém ra cả tàn ảnh, lưỡi đao dài hai thước của mạch đao chém xuống đất, dù đá vụn bắn lên, cũng chứa đầy uy nghiêm của quân đội Đại Đường.
Hai võ tăng còn sót lại muốn bỏ trốn, nhưng bị hai quản nghị giáo úy xem chiến đấu tới huyết mạch sục sôi đuổi theo, dùng mã sóc đâm chết tươi.
Cũng chẳng biết đám võ tăng kia nghĩ cái gì, muốn đòi lại thứ trong tay quân Đường, trừ khi là giết sạch bọn họ, lấy từ trong thi thể, nếu không dấu chân Phật là của quân Đường.
Thô lỗ, ngang ngược, tàn nhẫn, cường đại, không sợ, từ ngữ hình dung quân Đường không nhiều, chẳng có cái nào là khen ngợi.
Nhưng một đám chẳng phải là người tốt ấy đã bảo vệ biên cương, khiến người được bảo vệ thấy an toàn mạnh mẽ.
Vì thế Vân Na được Vân Sơ thả ra, cho phép nó dẫm qua dẫm lại trên lạc đà chơi đùa.
Đây là sự kính tọng lớn nhất của Vân Sơ với Đinh Đại Hữu.
Đội lạc đà dần rời xa rặng Thiên Sơn, tiến vào hoang mạc bằng phẳng nhưng nhiều đá cuội.
Ở nơi này thứ thường thấy nhất là cây xương lạc đà, cùng với những con thằn lằn nhỏ chạy tán loạn, không khí vào miệng khô như cát. Trên mặt đất không ngừng có lốc xoáy nhỏ xuất hiện, không đợi người ta nhìn đã nhanh chóng biến mất.
Vân Na cuộn mình trong lòng Vân Sơ ngủ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng đầy giọt mồ hôi trong suốt, thấy muội muội không ngừng mím môi, y liền lấy bình nước của mình ra, lấy khăn ướt bọc lấy không ngừng lắc.
Không lâu sau hơi nước trên khăn bốc hết, mà lúc này nước trong bình bạc vừa vặn mát lạnh dễ uống.
Dưới thời tiết nóng nực như thế, cho dù trên đầu Vân Sơ có một cái mái bằng che mặt trời, hơi nóng phản xạ từ dưới đất lên vẫn làm người ta khổ không kể xiết.
Vân Na ôm cái bình mát tu ừng ực, nếu như Vân Sơ nhớ không nhầm, hôm nay đứa bé này uống tới bình nước thứ ba rồi.
Uống ba bình nước mà chẳng mót tiểu, Vân Sơ uống hai bình nước cũng chẳng mót tiểu, chỉ thấy miệng khô cổ khát.
Lạc đà trống của Vân Sơ khá nhiều, cho nên dùng hai con chuyên chở nước cho y, thế mới có thể đáp ứng được nhu cầu nước xa hoa của hai huynh muội.
Thực ra nước trên lưng lạc đà bị mặt trời nướng ba ngày, lại cho vào túi da cừu, căn bản không ngon lành gì hết.
Con khỉ già từ khi phát hiện Vân Sơ cho vào nước Na Cáp uống vụn là trà và đường mật, lại không biết dùng cách gì lại khiến nước trở nên mát mẻ nữa. Thế là mặt nặng mày nhẹ với y.
Kính sợ trời cao và mặt đất, đó là dấu ấn ăn sâu vào người Tây Vực như Con khỉ già, ông ta kiên trì cho rằng, nếu đã là người lữ hành trên sa mạc thì phải chịu khổ.
Vân Sơ không nghĩ thế, y cho rằng, chỉ cần có đủ bản lĩnh dù có ở địa ngục thì y cũng có thể sống cuộc đời mình muốn.
Khi Con khỉ già còn muốn tranh luận, Vân Sơ dùng rượu nho quý giá của ông ta, cho vào bình bạc làm trở nên mát lạnh, Con khỉ già không nói y nữa. Sau khi uống hết rượu nho mát, ông ta len lén dùng vải bọc bình bạc, ra sức lắc.
Kết quả không tốt, ông ta dùng vải khô, không có nước, không tạo ra quá trình hấp hơi mang đi nhiệt lượng, ông ta làm thế chỉ khiến rượu càng thêm nóng.
Vân Sơ phải quay mặt sang bên cười trộm, con khỉ này nổi nóng không đại náo thiên cung được nhưng cũng ghê gớm lắm.
Khi đi tới cuối hoang mạc, trước mắt chính là biển cát liên miên bất tận.
Hoang mạc là tiền thân của sa mạc, cho nên sa mạc luôn bò quanh hoang mạc, cuối cùng nuốt chửng hoang mạc từng chút một.
Nếu nói hoang mạc là địa ngục, vậy sa mạc là tầng sâu nhất của địa ngục.
Đi trong sa mạc hai ngày, rốt cuộc tới còn cát cao lớn phải leo lên, trong đội ngũ của Đinh Đại Hữu xuất hiện gia súc kiệt sức mà chết.
Vân Sơ mang theo xe trâu bánh to, lúc này tháo bánh xe ra, để lạc đà kéo ván xe tiến lên.
Khi mỗi người trầm mặc đấu tranh với sa mạc, Đinh Đại Hữu hạ lệnh, từ giờ bắt đầu do thủ lĩnh trực đêm.
Vân Sơ là thủ lĩnh của Vân Na, Con khỉ già là thủ lĩnh của đám hồ thương, Đinh Đại Hữu là thủ lĩnh của phủ binh, cho nên sau ngày thứ hai tiến vào sa mạc, bọn họ liền thành người gác đêm.
Sa mạc vào ban ngày mặt trời chói chang, nóng nực khó chịu, sa mạc vào ban đêm gió lạnh thấu xương, lạnh tới cả tim.
Đinh Đại Hữu vừa sưởi ấm vừa dùng dao xẻo cái đùi cừu sấy khô ăn, con khỉ già vất vả ăn cái đùi cừu khô, vừa ăn vừa đợi Đinh Đại Hữu bắt chẹt mình.
Vân Sơ gác một cái nồi lên bếp, nấu cho Vân Na món canh thịt trâu rau khô mà nó thích, vì thị trâu cũng là phơi khô, nên muốn nấu sền sệt rất khó. Có điều Vân Sơ muốn xem Đinh Đại Hữu tống tiền Hồ thương ra sao, cho nên y chẳng bận tâm tới thời gian.
(*) Răng đâu muốn méo mồm, hi vọng ko để sót quá nhiều lỗi.