Hai tiếng sau, Đinh Đại Hữu từ trong phủ đi ra, giọng điệu không tốt lành gì:" Người ta nói, để 2000 lượng vàng ở đây, tới Trình gia lấy số tiền đồng trị giá tương đương không thành vấn đề, người ta làm thế là nể mặt đồng bào chiến tử lắm rồi đấy."
"Còn về phần ngươi muốn có thêm 1000 lượng vàng, ngươi ta nói, để ngươi nói trước mặt, nếu có lý, Trình thị không thiếu vàng, nếu vô lý, đánh gãy chân ngươi, bẻ răng ngươi cũng không tính là bắt nạt ngươi."
"Giờ ngươi có vào không?"
Vân Sơ cười thi lễ tạ ơn Đinh Đại Hữu, dắt Vân Na đi lên bậc thềm nha môn đô úy phủ.
Đinh Đại Hữu đứng bên ngoài chốc lát, rốt cuộc không nén nổi dụ hoặc của tò mò, cũng theo vào.
Vân Sơ để lại cho Đinh Đại Hữu ấn tượng rất tốt, ít nhất là một người biết làm việc, đứa bé này mới mười ba, chẳng may nói linh tinh, người ta đánh cho một trận, ngay cả cơ hội kêu oan cũng chẳng có. Đối với người ngoài, hắn có thể rất tàn nhẫn, nhưng một khi đã coi là người mình thì khác hẳn. Vân Sơ đã chứng minh có đủ tư cách Đinh Đại Hữu coi là người mình.
Đương nhiên, hắn cũng tò mò thật, Vân Sơ bằng vào cái gì mà đòi tiền Trình Xử Mặc, còn những con mẹ nó 1000 lượng vàng, tiền dễ kiếm thế sao.
Khi Đinh Đại Hữu quay lại thì Trình Xử Mặc đang ngồi trên cái giường rộng rãi nhìn hai huynh muội Vân Sơ.
Vân Sơ đang cho muội tử ăn nho.
Trình Xử Mặc như muốn ăn thị người, Vân Sơ chẳng để ý, chăm chú đút cho muội tử ăn.
Nhìn Vân Na ăn đầy cả mồm, Trình Xử Mặc gõ gõ mép giường:" Ta đang muốn nghe xem ngươi làm thế nào để lấy 1000 lượng vàng đây, nói hay, 1200 lượng vàng sẽ là của ngươi. Nói không hay, vừa rồi Lão Đinh đã chuyển lời cho ngươi rồi, ta thậm chí không trả 2000 lượng vàng cho ngươi."
Vân Sơ lấy khăn tay lau nước nho chảy ra bên mép Vân Na, cười nhìn Trình Xử Mặc:" Ngài không trả, ta tới chùa Đại Từ Ân mời Huyền Trang đại sư hỏi lão công gia lấy là được."
Trình Xử Mặc vốn đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy tên Huyền Trang đại sư liền ngồi thẳng lên, mà Đinh Đại Hữu đang ăn nho cũng ho khù khụ.
Trình Xử Mặc nhìn Vân Sơ chằm chằm:" Nếu số vàng trong tay ngươi có liên quan tới Huyền Trang đại sư, Trình thị bố thí thêm 1200 lượng vàng cũng không là gì. Ngươi nên biết, có những chuyện vạn vạn lần đừng nói dối, nếu không dùng cái đầu của ngươi cũng không trả nổi đâu."
Đinh Đại Hữu cũng nhanh chóng ngừng ho, mặt đỏ gay chỉ Vân Sơ quát:" Tiểu tử, ăn nói cẩn thận."
Vân Sơ trấn an Vân Na bị hắn làm sợ hãi, y nói tới chuyện này là vì tăng thêm vốn liếng cho bản thân, cáo mượn oai hùm một chút:" Đô úy, người Hồ họ Thạch mà ngài mang về tên là Thạch Bàn Đà, từng theo Huyền Trang đại sư 17 năm không rời. Ông ta lần này về Trường An gặp Huyền Trang đại sư là vì thỉnh giáo một việc, là nghi vấn liên quan tới ta."
"Chuyện này hai vị không cần gấp, đợi vào Trường An, thật giả sẽ không giấu được."
Đinh Đại Hữu nói với Trình Xử Mặc:" Có một người Hồ như thế, hôm trước vừa mới đi."
Trình Xử Mặc gật đầu:" Nếu là thế bố thí cho Huyền Trang đại sư 1200 lượng vàng xây dựng chùa Đại Từ Ân, in kinh sách cũng được, Trình thị đồng ý. Nhưng số tiền này chỉ đưa tới chùa Đại Từ Ân."
Vân Sơ cắt lời:" Tiền của ta, vì sao lại đưa tới chùa Đại Từ Ân?"
"Huyền Trang đại sư lên tiếng, Trình thị khuynh gia bại sản cũng toàn lực tương trợ, ngươi tài đức gì mở mồm ra lấy 1000 lượng của Trình thị?"
"Bằng vào ta đã cho Trình thị một vụ làm ăn lớn không tốn công mà ngày ngày kiếm ngàn vạn."
Trình Xử Mặc nhìn Đinh Đại Hữu, Đinh Đại Hữu giang tay:" Ta cũng không biết."
Vân Sơ hỏi Trình Xử Mặc:" 2000 lượng vàng này của ta đặt chỗ ngài, đợi ta về Trường An, Trình thị đưa ta số tiền đồng bằng 2000 vạn, chẳng lẽ không thu phí sao? Ngài không lấy tiền là vì nể mặt đô úy nhà ta, cùng với bào trạch chiến tử, đúng không?"
Trình Xử Mặc, Đinh Đại Hữu đồng loạt gật đầu.
Vân Sơ lại hỏi:" Nếu một thương cổ không có điều kiện như ta, muốn làm một việc tương tự như ta, tướng quân ngài sẽ thu bao nhiêu?"
Chuyện không được như Vân Sơ tính!
Từ nha môn đô úy phủ đi ra, Vân Sơ mặt hoang mang, chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, kế hoạch mà y tưởng ăn chắc rồi, kết quả Trình Xử Mặc hoàn toàn không tiếp nhận.
"Có phải hắn không muốn bỏ ra 1000 lượng vàng cho nên mới không chịu đồng úy với ti chức không?" Vân Sơ sinh nghi vấn về trí tuệ của mình:
Đinh Đại Hữu gãi đầu:" Chắc là không, Trình Xử Mặc không phải là tiểu nhân vô sỉ."
Thế thì vì sao nhỉ? Vân Sơ cũng gãi đầu, chợt giật mình:" Vậy chỉ có một nguyên nhân Trình Xử Mặc không ở Ngọc Môn Quan lâu nữa.
Đinh Đại Hữu ngẫm nghĩ:" Rất có khả năng, nhà họ nắm giữ Ngọc Môn Quan quá lâu rồi, thái tông hoàng đế có thể chấp nhận là vì tin tưởng Lô quốc công, bệ hạ hiện giờ của chúng ta khả năng không nghĩ thế."
Vân Sơ thở dài:" Tầm nhìn hạn hẹp, một thú thu hoạch chắc chắn như thế mà không cần, chẳng biết họ còn muốn gì?"
Đinh Đại Hữu dừng bước nhìn Vân Sơ:" Vừa rồi hắn định giết ngươi đấy, ngươi tin không?"
"Gì tới mức?"
"Nếu hôm nay không có ta, nếu ngươi không nhắc tới Huyền Trang đại sư, ngươi không bước ra khỏi nha môn đô úy phủ được đâu."
Vân Sơ giật mình nghĩ lại thì khi đó sắc mặt Trình Xử Mặc rất khác thường, chẳng lẽ nào ...?
Đinh Đại Hữu gằn giọng: "Ngươi còn muốn giao phó 2000 lượng vàng cho Trình Xử Mặc nữa thôi."
Vân Sơ buông một tiếng thở dài tiếc nuối: "Rõ ràng không phải người cùng đường, từ nay là người xa lạ cũng không tệ, người ta phú quý lâu rồi, không dám thử cái mới nữa."
Bỏ chuyện đó ra khỏi đầu, Vân Sơ cõng Vân Na, cùng Đinh Đại Hữu nói cười về quân doanh.
Bọn họ đi rồi, phía Trình Xử Mặc lại không yên ổn, hắn ngồi trên giường suy tư rất lâu mới lấy bút viết, rất nhanh viết xong phong thư giao cho gia phó, lệnh gia phó lập tức lên đường đưa phong thư này cho phụ thân.
Trình Xử Mặc đợi suốt một ngày không thấy Vân Sơ đưa vàng tới, chỉ đợi được tin Thương Châu chiết trùng phủ đã nhổ trại trở về.
Vì thế Trình Xử Mặc càng lo lắng, hắn không biết Vân Sơ rốt cuộc muốn làm gì? Liệu có phải là quân tốt thăm dò ai đó phái tới không?
Thân là con cháu thế gia, Trình Xử Mặc biết nhiều, cũng có nhiều lo lắng hơn loại võ quan đơn thuần như Đinh Đại Hữu, người ta chỉ cần không phải bội hoàng đế là bình an suốt đời.
Nhà bọn họ thì khác, gia tộc quá lớn, yêu cầu cũng nhiều, liên quan càng nhiều.
Mà hoàng đế bây giờ đã bắt đầu lãnh đạm với các lão thần Trinh Quan rồi, bọn họ không thể không phòng.
...................... ........................
....................... ............... ........