Q2 - Chương 081: [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Con khỉ già cái gì cũng biết.

Phiên bản dịch 6795 chữ

Vân Sơ không hay biết mình vừa có khả năng chuốc lấy kẻ địch cực mạnh, cùng Vân Na vui vẻ tiếp tục chuyến hành trình, đích đến tiếp theo là Cam châu.

Lũng Hữu Đạo là nơi giàu có nhất Đại Đường, là một đạo chiếm diện tích lớn nhất, phải tới Cam Châu mới biết Lũng Hưu giàu có thế nào.

Tòa thành đó dù xét ở toàn bộ Đại Đường cũng tính là thành thị phồn hoa có hạng, khiến Vân Sơ được an ủi nhiều lắm.

Hiếm có nhất là ở Cam Châu cây cỏ tươi tốt, chim chóc tụ tập, ao đầm khắp nơi, suối nước quy tụ, song ngòi uốn lượn, đúng là đúng là đất lành trời ban.

Vân Na chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, nó đứng trên lưng lạc đà la hét không thôi, mỗi lần làm con chim nào đó kinh sợ bay đi lại cười khanh khách. Vân Sơ vất vả giữ muội tử, cưỡi lạc đà đi qua Hắc Thủy, nhìn thấy di chỉ đổ nát của nước Hắc Thủy.

Mục nhân xua đàn cừu từ trong cổ thành đổ nát đi ra, trông hết sức an nhàn.

Vân Sơ đi xuyên qua cổng thành sụp đổ, nhìn thấy toàn đống đổ nát và gạch ngói tán loạn, bốn phía là đồi núi mấp mô, tựa như con đường xuyên việt lịch sử.

Trong bóng tối loáng thoáng nghe tiếng đao kiếm va chạm, tiếng chào mời ở phố chợ, tiếng đàn từ trà lâu và tiếng hô hoán hoảng loạn đào thoát khỏi cổ thành.

Tới tòa cổ thành này, làm Vân Sơ không khỏi nghĩ tới bộ phim bi tráng Người Mohicans cuối cùng, lịch sử trước đống đổ nát này chỉ là cát trôi qua kẽ tay.

Rõ ràng Cam Châu cách đó không xa phồn hoa hơn nơi này, Vân Sơ lại càng thích ở đây hơn.

Nếu như nói thành Hắc Thủy làm người ta sinh lòng hoài cổ, vậy thành Cam Châu thỏa mãn mọi tưởng tượng của Vân Sơ về tòa thành Hán gia.

Một tòa thành không có chung lâu cổ lâu thì không phải là tòa thành hoàn mỹ, Cam Châu không thiếu cái nào.

Khi Vân Sơ vào thành là lúc tiếng trống vang rền, trống chiều gõ, người về thành bất giác bước nhanh hơn, ngay cả chim chóc trên Kỳ Liên Sơn dường như cũng biết muộn rồi, vội vàng vào rừng.

Vân Sơ thích tòa thành này, nhưng không thích khách sạn nơi đây, hoặc nói cách khác y không hài lòng với tất cả khách sạn từng ở qua.

Rõ ràng là một tòa thành không thiếu nước, khách sạn ở đây vẫn bẩn tới không thể nào chấp nhận được.

Còn tưởng rằng phòng trong thanh lâu sẽ sạch sẽ hơn, Vân Sơ nhìn qua một cái rồi quyết định về Vân Na ra lều ở tạm, bất kể kỹ tử trong thanh lâu giữ khách thế nào, y cũng không quay đầu.

Y chẳng định làm gì kỹ tử, chỉ định dùng chút tài nghệ khác của họ.

Ví như chải đầu cho khách, tắm rửa cho khách, cắt tỉa móng chân móng tay cho khách, xoa bóp cho khách.

Những tài nghệ đó mới là thứ một người chí hướng lớn lại giữ mình nên hưởng thụ.

Đáng tiếc, đám kỹ tử ở thành Cam Châu trừ biết ngủ cùng khách thì chẳng biết gì về những tài nghệ đàng hoàng đó.

Mà tắm cho Vân Na thực sự quá mệt.

Gội đầu cho nó, nó sẽ gào khóc, xát tro cho nó, nó sẽ gào khóc, nước tắm không may bắn vào mắt, nó sẽ gào khóc, thậm chí nó còn cắn Vân Sơ. Tức quá đánh vào mông nó một cái, nó khóc càng to, khóc như heo bị chọc tiết.

Dọc đường Vân Sơ đi luôn muốn mua cho nó một bà tử giúp nó tắm rửa, dù sao đứa bé này cũng sáu tuổi rồi, không thể để ca ca như mình tắm rửa cho nó mãi được.

Đáng tiếc không có một ai hài lòng, đám bà tử đó trông có vẻ còn không thích tắm hơn Vân Na.

Về tóc, tóc đứa bé này quăn trời sinh, đáng thương cho Vân Sơ muốn búi cho nó tóc hai chỏm, làm thế nào cũng không thích hợp, mà mất thời gian thì nha đầu thối còn mắng chửi.

Vì thế Vân Sơ ngày càng nhớ Con khỉ già, Con khỉ già hình như cái gì cũng biết, bao gồm cả làm tóc cho tiểu cô nương, mặc dù không phải kiểu tóc của người Đường, nhưng rất đẹp, trang điểm cho tiểu nha đầu rất giống công chúa … rời Con khỉ già về tay Vân Sơ không bao lâu, công chúa biến thành nha đầu điên rồi.

Hết cách Vân Sơ đành tết cho nó cái đuôi ngựa giống mình, chỉ là tóc y thẳng, tết đuôi ngựa rất đẹp, tóc Vân Na quăn, tết đuôi ngựa sẽ bục ra, bờm xờm trông không ra làm sao cả.

Khó khăn lắm mới dỗ ngủ được nha đầu thối lúc thì đòi uống nước, lúc thì đòi đi đái, lúc thì muốn ca ca kể chuyện. Vân Sơ lấy một miếng cam thảo cho vào mồm nhai, ra ngoài lều hóng gió, giải lao, nha đầu đó làm y mệt hơn cả mấy ngày đi đường.

Đột nhiên cảm giác trong bóng tối có người nhìn trộm, Vân Sơ tức thì cảnh giác lùi lại phía lều, rút đao ra một nửa:" Ai?"

"Ta nghe thấy tiếng khóc của Na Cáp!"

Vân Sơ nhìn kỹ mới phát hiện ra là Con khỉ già đang ngồi trên cọc buộc ngựa như kền kền, không giấu nổi niềm vui trong lòng:" Chắc là đi đường liên miên, nó chịu không nổi nên quấy một chút."

"Ừ, thế thì tốt, thế thì tốt, ta thích đứa bé đó lắm, chỉ cần nhìn thấy nó là không còn ưu sầu gì nữa."

Vân Sơ tranh thủ luôn:" Ông thích nó thế vì sao không tới giúp nó chải tóc, nó luôn chê ta chải tóc không đẹp."

Con khỉ già chép miệng:" Vân Sơ, ngươi thực sự nhận nha đầu này là thân muội tử của ngươi à?"

Vân Sơ hạ thấp giọng xuống cảnh cáo:" Kẻ trước đó nói Vân Na không phải thân muội tử của ta, bị ta đánh cho gãy xương, răng cũng rụng hết luôn."

Con khỉ già cũng rất biết ý:" Ồ, vậy thì tiểu nha đầu này là thân muội tử của ngươi."

Vân Sơ tra đao lại, tới gần con khỉ già:" Huyết án chùa Mã Đề không phải do ông gây ra chứ?"

Con khỉ già lắc đầu:" Không phải ta."

Nghe ba chữ đơn giản ấy vậy mà Vân Sơ lại tin, thậm chí y thấy con khỉ già không thèm nói dối chuyện như thế.

"Những năm qua không chỉ có Huyền Trang đi phương tây thỉnh kinh, cũng có tăng lữ phương tây tới Đại Đường truyền pháp."

"Phật pháp ở Thiên Trúc không phải có sách vở chuyên môn ghi lại, mà do đời đời truyền miệng, vì thế mà lộn xộn, cần người có trí tuệ lớn mới phân biệt được thật giả.

"Kinh sách Huyền Trang lấy về, kỳ thực là do ông ấy tự dùng tiếng Phạn ghi chép, nhưng đường xá xa xôi, tổn thất không ít."

"Có một số hòa thượng ở đại hội biện kinh thua bới Huyền Trang, không cam lòng, nghe nói đông thổ Đại Đường ta phồn vinh hưng thịnh, không ngại đường xá gian khổ tới truyền kinh, gọi là quy nguyên."

"Cho nên chùa miếu dọc đường thành nơi dừng chân của họ, có một số chùa bị ảnh hưởng lớn, đã mất đi giáo nghĩa của Đại Đường, khó tránh khỏi bị một số người nảy ý sát hại."

"Có người không biết từ đâu ra biết Lão Dương Bì Tây Vực có liên quan tới Huyền Trang, cho nên đem chuyện ở chùa Mã Đề đổ lên đầu ta."

"Lần này ta giật dây Đinh Đại Hữu lấy đi dấu chân Phật, lại phái người hủy lương thực, lấy tài vật của họ, chính là chặt đứt mầm mống, thuận tiện lôi kẻ hạm hại ta từ trong bóng tối ra."

Thật phức tạp, nơi nào có người là có giang hồ, ở chùa cũng thế, Vân Sơ hỏi:" Tìm ra chưa?"

Con khỉ già lắc đầu:" Loại tranh luận này không phải một sớm một chiều mà xong, cần mấy chục trăm năm, thậm chí nghìn năm mới thấy kết quả. Vân Sơ, ngươi quá gấp rồi."

Vân Sơ thấy Con khỉ già nói có lý, tranh đấu tôn giáo luôn là thứ tranh đấu tàn khốc nhất, cho nên buông chấp niệm, thong thả xem.

(*) Ảnh minh họa, bà cụ Mông Cổ cho hạn thát ăn.

Bạn đang đọc [Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác của Kiết Dữ 2

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    114

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!