Hai cái bánh kẹp thịt tới căng phồng, Vân Sơ đưa một cái bánh để hán tử dùng lá sen gói lại, một cái dùng lá sen bọc, lộ ra một góc, nhân lúc thịt cừu còn nóng, ngoạm miếng lớn ... ừm, bánh xốp kết hợp với thịt nhừ mà bã, rồi muối tiêu mằn mặn, cảm giác thỏa mãn lan tỏa, mùi vị được lắm.
Thịt cừu hơi gây, nhưng bị muối tiêu át đi, chỉ còn lại mùi thơm của thịt, thêm vào bánh nóng hổi, có thể coi là món ăn ngon nhất từ khi Vân Sơ tới Trường An.
Y không đi vội, đứng ở cửa xưởng bánh vừa ăn vừa nhìn ngắm tiểu phụ nhân, khuôn mặt vẫn còn non nớt, nước da ngăm ngăm, hàng lông mày đậm, chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen lay láy, trông mười phần đáng yêu. Đáng tiếc duy nhất là nàng một bộ vải thô màu xanh dày, che hết đường cong, nếu là mùa hè hẳn ngắm nhìn tiểu mỹ nhân còn thú vị nữa.
Vừa ăn, vừa ngắm lão bà của người ta làm nàng lúng túng suốt, Vân Sơ vẫn vừa tán gẫu với hán tử chẳng bỏ lỡ việc nào.
Đúng lúc này đằng xa từ Chu Tước đại nhai đột nhiên truyền tới tiếng chiêng la gấp gáp, tiếp ngay đó là tiếng hò hét náo loạn.
Hán tử lập tức kéo Vân Sơ vào xưởng, cửa hạ ván gỗ xuống, trong phòng chìm vào bóng tối, hắn nín thở nhìn qua khe cửa đột nhiên phát hiện trong cửa hiệu trừ tiếng Vân Sơ nhai bánh ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.
"Ối dời ơi, lúc này rồi mà ngươi còn ăn được à?"
Vân Sơ miệng lúng búng:" Bánh ngon lắm, thịt cừu cũng ngon."
Hán tử hạ thấp giọng hết mức: "Ngon cũng phải xem lúc nào chứ, thích khách tới đấy, ngươi không sợ à?"
Vân Sơ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếp tục ăn bánh:" Chúng ta trốn đi rồi còn gì, không sợ."
Tiểu phụ nhân châm đèn dầu, chỉ thanh sam của Vân Sơ:" Ngài là quan, lúc này sao không đi hộ giá?"
Vân Sơ cười:" Bên cạnh quý nhân nhiều hộ vệ lắm, không cần ta ra, với lại trong tay ta không có binh khí."
Hán tử nhanh chóng lấy một con dao lóc xương nhát vào tay Vân Sơ:" Mau đi đi."
Vân Sơ thộn mặt chốc lát, đặt dao sang bên, chẳng thèm để ý tới hắn, hỏi tiểu phụ nhân:" Có nước không, ăn bánh nghẹn quá."
Hán tử đứng bật dậy, chỉ Vân Sơ mắng:" Ngươi đúng là thứ tham ăn."
Vân Sơ cũng chẳng giận, nói với tiểu phụ nhân xinh đẹp:" Ngươi hẳn không phải từ tiểu hộ nghèo khó mà ra phải không?"
Tiểu phụ nhân thấy hai mắt Vân Sơ cứ nhìn mình chằm chằm, thẹn thùng nói:" Làm phó tỳ trong đại viện tử vài năm."
Vân Sơ cắn một miếng bánh nuốt xuống:" Nhìn là biết ngay xưởng này này khác biệt rồi, đừng thấy chỉ là xưởng nho nhỏ, từ cách làm việc thấy hơn người. Ài, nhà ta sao không có phó tỳ khéo kéo như ngươi chứ?"
Tiểu phụ nhân khó xử nhìn hán tử bán bánh không nói, cuối cùng chỉ thở dài.
Vân Sơ lại bảo với hán tử:" Bà nương ngươi được lắm."
Hán tử thấy Vân Sơ ngang nhiên ve vãn lão bà mình ngay trước mặt, rống vào mặt:" Con mẹ ngươi."
Vân Sơ phủi tay rời xưởng bánh, tiểu phụ nhân rụt rè đưa bánh kẹp thịt cho Vân Sơ, hỏi nhỏ:" Lang quân nói có thật không?"
Vân Sơ nhìn tên hán tử nằm dưới đất như đống bùn, đó là cái giá phải trả cho cái miệng không sạch sẽ của hắn, bình thản nói:" Sống cho tốt cuộc đời của ngươi đi, đừng suốt ngày nghĩ tới những thứ không có."
Nói xong xách cái bánh bọc lá xen thong thả rời phường Quang Phúc, còn quay đầu lại ghi nhớ vị trí cửa hiệu nhỏ này, bánh không tệ, sau này sẽ thường tới, ừ, còn gọi Vân Na theo nữa.
Ăn ngon, trêu ghẹo lão bà người ta, đánh trượng phu người ta, cuối cùng buông một câu phũ phàng bỏ đi, tâm trạng Vân Sơ rất tốt, khi quay lại Chu Tước đại nhai thì quý nhân đi lâu rồi, kim ngô vệ xông vào ngõ sục sạo, lúc này Vân Sơ trong ngõ đi ra lại chẳng ai hỏi, y cũng chẳng bận tâm tới chuyện của người khác.
Băng qua Chu Tước đại nhai, qua bốn phường An Nghiệp, Chương Đức, Sùng Hiền, Trường Thọ. Nếu bảo đi trên đường phố Trường An sẽ thấy cái gì nhiều nhất thì đó là những bức tường, tường kéo dài liên miên, nhìn trái nhìn phải thấy tường, ngẩng đầu lên thấy bức tường lớn hơn nữa, làm quang cảnh mùa đông càng thêm buồn tẻ.
Dọc đường chẳng có gì đáng nói, ít nhất cũng nhớ đường, Vân Sơ cho cái bánh đã lạnh cóng vào lòng, rũ tuyết dày trên ô, vào phường Phong Ấp.
Phường Phong Ấp chiếm diện tích rất lớn, sau lưng là tường thành Trường An sừng sững, vì tính tới phương diện phòng ngự, sống ở đây toàn là thương cổ hạ tiện.
Một khi có chuyện, thủ quân trên thành có thể rỡ gạch đá trong phường Phong Ấp để kháng địch.
Vừa mới qua cổng phường, Vân Sơ bị mùi tương phơi nắng làm suýt té lột nhào, vội dùng khăn tay bịt mũi, làm quen một chút mới đi vào trong.
Đường bên trong đông người, xe trâu, xe ngựa qua lại, xe một bánh càng đếm không xuể, nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn phường Tấn Xương của y gấp bội. Sự đặc sắc của Trường An chính là ở đây, nằm sau bức tường phường, gần như mỗi phường lại có đặc sắc riêng.
Có điều xe ngựa cơ bản dùng vải xanh làm màn che, nói cách khác, nơi này quanh năm không có quý nhân tới.
Vân Sơ thậm chí cho rằng bố trí xưởng tương ở cổng phường là một loại sách lược của thương hộ nơi này, chính là để đám quý nhân không tới bắt chẹt bọn họ.
Càng đi vào trong Vân Sơ càng thấy mình suy đoán chính xác, bởi vì đi thêm ba trăm mét, mùi tương hoàn toàn biến mất thay vào đó là mùi rượu nếp ngòn ngọt lẩn khuất trong không khí làm người ta ngây ngất.
Sâu trong phường càng đặc sắc hơn nữa, người qua kẻ lại tấp nập chưa nói, hai bên đường cắm đầy cờ rượu, cờ treo rất cao, nhà sau cao hơn nhà trước.
Loại cờ dài này bị gió thổi phần phật, làm chữ trên cờ như sống lại, rất có hiệu quả quảng cáo.
Như Ý là cái tên đẹp, Tri Hạ cũng là cái tên đẹp, chỉ là quán rượu thì chẳng ra làm sao.
Cờ nhà người ta cao to hùng tráng, chỉ có cái cờ viết hai chữ Như Ý thì rũ xuống cán cờ, sống chết không chịu bay lên.
Có điều cũng chẳng thể trách lá cờ, vì nó quá thấp, lá cờ khác độ cao vượt tường thành, chỉ có cờ Như Ý là thấp hơn, tất nhiên chẳng có gió thổi tới.
Vân Sơ đứng ở cửa xưởng rượu Như Ý quan sát chốc lát, hôm nay là ngày tuyết rơi, chính là lúc khách nấu rượu thưởng tuyết. Cửa xưởng rượu nhà người khác, toàn là hỏa kế ôm vò rượu đi ra cửa xưởng rượu Như Ý vắng tanh vắng ngắt.