Chưa đợi Thôi nương tử giải thích, một tiểu cô nương rụt rè từ phía sau lưng nàng ta bước ra, đây là đứa ít tuổi nhất được mua về, nó thi lễ với Vân Sơ:" Nô tỳ chính là Đại Phì."
Da mặt Vân Sơ giật một phát, tự dưng có cảm giác không lành nhìn Vân Na, chỉ có nha đầu này giơ trò:" Thế ai là Nhị Phì, ai con mẹ nó là Tam Phì?"
Quả nhiên Thôi nương tử tủm tỉm cười:" Tiểu nương tử thiện tâm, không đặt cho thiếp thân cái tên vui vẻ như vậy, còn lại thì từ Đại Phì tới Thập Phì."
Vân Sơ tóm lấy Vân Na lại muốn chui vào chăn:" Ta dạy muội đếm tới mười, muội dùng hết lên người họ rồi hả?"
Thôi nương tử che miệng cười:" Tên như vậy rất tốt, thời buổi này hạ nhân muốn béo không dễ."
Vân Sơ dùng chính thân thể béo mũm mĩm như hạn thát của Vân Na lau nước tiểu trên chân, xong xuôi ném qua một bên, kệ nó lăn lộn ăn vạ, bảo với Thôi nương tử:" Ta đi đây, ngươi tắm rửa cho nó sạch vào."
Thôi nương tử thấy Vân Sơ muốn đứng dậy, nói:" Lang quân rửa chân trước đã."
Nói xong bảo nha hoàn Đại Phì bê một chậu nước vào, mới sáng sớm chưa rửa mặt đã rửa chân rồi.
Thôi nương tử tranh thủ lúc Vân Sơ rửa chân, nói:" Cái tên này do tiểu nương tử đặt, lang quân đừng sửa lại."
Vân Sơ con báo nằm trên mái nhà chỉ lộ ra khuôn mặt gian thần:" Thứ súc sinh kia mới là Đại Phì, tùy tiện đặt cho người không hay, nhà ta không cầu kỳ cái đó, trước kia tên là gì thì cứ gọi như thế."
"Trước kia bọn họ không có tên, chủ nhân tùy tiện gọi kiểu như Xuân Hoa, Thu Nguyệt. Thế chẳng bằng tên Đại Phì, Nhị Phì, ít nhất giờ bọn họ còn có họ Vân treo phía trước. Lang quân đừng quản chuyện này, tiểu nương tử đích thân đặt tên làm bọn họ vui lắm."
Mặc dù Vân Sơ thấy Vân Na làm như thế không thích hợp, Thôi nương tử luôn kiếm được lý do khiến y nghe theo.
Bản thân Vân Sơ quan sát một chút, bất kể là tiểu nha hoàn Đại Phì, nương tử may vá Nhị Phì, trù nương Tam Phì, bang trù Tứ Phì với mấy cái Phì khác, hình như là không ai oán trách gì, mới sáng sớm đã ra sức làm việc.
Khi Vân Sơ ra cửa thì tuyệt đọng trong cả Vân gia đã bị quét sạch.
Hôm nay Vân Sơ ra ngoài là vì mấy con quỷ xui xẻo của nha môn Quy Tư.
Người nhà đã biết tin tức bọn họ trận vong, nhưng còn chưa biết đám ma chết đó còn để lại cho người nhà một khoản tiền tài lớn.
Chuyện giao phó tiền phủ tuất này Vân Sơ rất thuần thục, không đơn gian đem tiền giao cho vị vong nhân là xong.
Trước mặt tiền, đủ các loại bản mặt xấu xí lộ ra, Vân Sơ thấy cả rồi.
Có cha mẹ cầm tiền phủ tuất của nhi tử, vứt bỏ tức phụ và tôn tử, tôn tức. Có thúc bá cầm tiền vứt bỏ chất tức phụ và chất tử. Đương nhiên cũng có tức phụ cầm tiền bỏ lại cha mẹ già yếu mang con bỏ đi. Tóm lại, lòng người trước mặt đồng tiền xấu xí tới mức Vân Sơ thấy chẳng đáng cho người chết.
Đương nhiên cũng có cảnh ấm áp, khi đó thêm khoản tiền này mới có ý nghĩa, người chết mới thấy đáng.
Cảnh tốt đẹp không nhiều, gây ra tranh cãi nhiều hơn chút.
Có người trước mặt quan gia không nói, hòa thuận êm ấm, đợi người không liên quan đi rồi, đánh nhau vỡ đầu là bình thường.
Đầu tiên Vân Sơ hoàn thành lời gửi gắm của Phương Chính, vì yêu cầu của hắn là đơn giản nhất, dính líu ít nhất, hắn chỉ cần giao tiền cho một nữ nhân tên Tri Hạ là được. Nữ nhân này ở ngay trong thành Trường An.
Khi rời khỏi nhà thì tuyết đã ngừng rơi, trời còn chưa quang, rời phường Tấn Xương, trời lại bắt đầu đổ tuyết, có điều rơi xuống chỉ là bụi tuyết lả tả.
Từ phía đông phường Tấn Xương tới phía tây phường Phong Ấp không phải gần, cần đi xuyên qua tám con đường, vốn ngồi xe ngựa là lựa chọn tốt, Vân Sơ lại định tản bộ, như thế có thể vừa ấp ủ tình cảm, lại vừa làm quen với thành Trường An.
Phường Phong Ấp nằm cảnh cổng Duyên Bình, cách chợ Tây không xa. Trong thành Trường An có rất nhiều quy củ nát, trong đó nát nhất là không cho kinh doanh ở ngoài hai chợ Đông Tây.
Cho nên phường Phong Ấp chỉ có thể là khu công xưởng, trong đó xưởng rượu là nổi tiếng nhất, còn lại không phải xưởng dấm thì là xưởng tương.
Khi Vân Sơ đi qua Chu Tước đại nhai, không ngờ lúc này có xa giá đi qua, kim ngô vệ đứng ở hai bên đường ngăn cản người qua lại.
Người Trường An tựa hồ đã quen với cảnh này, cho nên yên tĩnh đứng trong tuyết, đợi quý nhân đi trước.
Vân Sơ thấy bên cạnh có người kéo xe canh nóng còn chẳng gấp, y tất nhiên chẳng lý gì lại sốt ruột, yên tĩnh giơ ô che tuyết xem xem quý nhân nào đi qua mà phải phong tỏa đường.
Trước tiên, thân vương qua đường thì không cần phong tỏa, bài Tửu trung bát tiên ca viết:" "Nhữ dương tam đấu thủy triêu thiên, đạo phùng khúc xa khẩu lưu tiên". Từ hai câu thơ này liền biết thân vương không có tư cách phong tỏa đường.
Có điều Vân Sơ phát hiện người ở xa bắt đầu quỳ bái rồi, y cúi đầu nhìn bộ thanh sam mới làm, quyết đoán quay đầu đi vào ngõ. Tuyết trên đường Chu Tước đã bị người ta dẫm thành bùn, giờ quỳ xuống thì có mà vứt bộ y phục này đi sao?
Chui vào ngõ Vân Sơ thấy rất nhiều người cũng không muốn làm bẩn y phục, bọn họ ai nấy cúi đầu dán sát người vào tường.
Nhìn đám người hành vi đáng ngờ này, Vân Sơ thấy nếu có quý nhân trong cung xuất hiện, mình quỳ bái kỳ thực cũng không thành vấn đề.
Vân Sơ xuất hiện rất tự nhiên, đi cũng rất tự nhiên, không làm những người không thích quỳ kia chú ý, chỉ là khi đi qua y hắt xì một cái, mùi đàn hương quá nặng rồi.
Khi đi qua cổng phường Quang Phúc, Vân Sơ lại thay đổi chủ ý, không muốn quỳ bái nữa, nên đi thẳng vào trong phường.
Đây là một cái phường rất náo nhiệt, mặc dù nơi này cũng không thể giao dịch, nhưng Vân Sơ tận mắt thấy một tên cầm túi đại mạch đổi lấy một cái bánh nóng hôi hổi ăn.
Xem ra chỉ cần không dùng tiền giao dịch là được.
Vân Sơ giương ô đi tới xưởng làm bánh, thò đầu nhìn vào trong, thấy phụ nhân làm bánh khá sạch sẽ, nam nhân canh ở cửa tay cũng không có cáu bẩn, có vẻ được. Hiếm có nhất là nam nhân đó đưa bách cho khách xong còn biết dùng khăn vải lau tay.
Vân Sơ mò ra hai đồng tiền, đưa hán tử ở cửa:" Hai cái bánh đồng đổi hai cái bánh Hồ, đổi không?"
Nam nhân đó sáng mắt, lập tức nói:" Bánh đồng thượng hạng đổi bánh Hồ thượng hạng, vừa vặn."
Bánh vừa mới lấy khỏi lò, đặt vào tay Vân Sơ, mùi thơm lúa mạch ngào ngạt.
Vân Sơ đang định cắn một miếng thì phụ nhân sạch sẽ trong nhà dùng chậu gỗ đựng một cái đầu cừu đi ra, đặt bên sọt để bánh. Đầu cừu bốc hơi nghi ngút, tuyệt nhất bên cạnh còn có một khay nhỏ chứa muối tiêu.
Phụ nhân cười rất đẹp, đôi mắt cong cong, khóe mắt mang vẻ lả lơi khó nói.
"Năm bánh đồng có đổi được thịt cừu kẹp vào bánh cho ta không?"
Hán tử nhận lấy bánh của Vân Sơ, thuần thục dùng dao rạch bánh làm hai, rắc ít muối tiêu, sau đó lau tay, chẳng sợ nóng, dùng tay xé thịt cừu.
"Lưỡi ấy, cho lưỡi vào, thịt má nữa, đừng lấy thịt mỡ, mắt cũng không cần, não cừu để lại cho ngươi, ăn cho bổ não, nếu không ta lo sau này ngươi thành Võ Đại Lang." Vân Sơ tốt bụng nói:
Hán tử tay rất nhanh nhẹn, nghe Vân Sơ nói tới Võ đại lang thì tò mò hỏi:" Nhà Võ đại lang làm sao? Có phải lại đi khắp nơi nói chuyện muội tử hắn tiến cung không? Nhưng ta nghe nói, trước kia hắn đối xử với muội tử chẳng tốt."
Vân Sơ bị hán tử nói cho ngớ người, không ngờ chuyện mình đọc trên sách sử, dân Trường An người ta cũng biết, ha ha ha ha ...
(*) Thơ: ý nói Nhữ Dương phải uống ba chén trước khi vào cung chầu Vua, trên đường trông thấy xe chở men rượu mà nước miếng chảy rào rào, giận rằng mình không được chuyển đất phong tới Tửu Tuyền.
Nhữ Dương là quận vương, ông ta đi đường thấy xe chở men rượu, nên Vân Sơ suy ra, thân vương không cần dọn đường.