Khi trời tối, Hà Viễn Sơn lần nữa hỏi giờ Vân Sơ, có vẻ như hắn nóng lòng đi chết lắm rồi, đằng nào cũng là kết cục không tránh nổi, tư vị chờ chết thực sự làm người ta muốn điên.
Lưu Hùng rõ ràng buồn ngủ díp mắt nhưng không ngủ được, có thể hắn sợ ngủ rồi sẽ không có cơ hội nhìn thế giới này nữa.
Dưới tường thành mùi thối nồng nặc tựa không tan nổi, mặt trời tuy đã lặn, thế giới vẫn nóng bức, muốn mát mẻ hơn một chút, ít nhất phải đợi tới rạng sáng, khi nhiệt lượng trong cát tản đi hết mới được.
Vân Sơ cho Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng chút xâm thần dược xin của Con khỉ già, bọn họ mới yên tĩnh, còn mơ mơ hồ hồ, rất nghe lời, bảo sao nghe vậy.
Khi Yết Tư Cát tới thì Vân Sơ đã thành quan chỉ huy tối cao trong nha môn, được Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng đồng ý ngay trước mặt.
"Làm sao mới có thể để làm lạc đà nghe lời chạy không ngừng về một phía?" Vân Sơ trực tiếp hỏi, vấn đề liên quan tới gia súc, người Hồ nhất định có đáp án tốt nhất:
"Làm lạc đà bị điên." Yết Tư Cát tuy toàn thân thương tích, gương mặt mệt mỏi cực độ, nhưng trước mặt Vân Sơ, hắn vẫn giữ phong phạm của võ sĩ người Tắc, người đứng thẳng tắp:" Bôi dầu lên dái lạc đà đực, châm lửa, lạc đà cái cho đá nung đỏ vào khang đạo."
"Trâu thì sao?"
"Cũng bôi dầu lên mông."
"Cừu."
"Không có cách nào, có giết chúng thì chúng cũng không kêu."
Vân Sơ ngẫm nghĩ một lúc: "Được, vậy thì chỉ cần lạc đà và trâu, dựa theo cách ngươi nói, đợi khi trời sắp sáng thì châm lửa. Các ngươi cưỡi lạc đà theo sau trâu giết ra, sau đó đi thẳng một mạch về nhà đi đừng quay đầu, nhiệm vụ của các ngươi ở đây vậy là xong rồi."
Yết Tư Cát mặt lạnh tanh:" Bọn ta muốn thành Quy Tư."
"Đợi người Đường đi rồi, người Đột Quyết cũng đi, thành Quy Tư chính là của các ngươi."
"Không được, ta không rời thành Quy Tư."
Vân Sơ thở dài, nhỏ giọng nói:" Nói thật nhé, người Đường sẽ không giao thành Quy Tư cho các ngươi đâu, vĩnh viễn không có khả năng đó."
Mặt Yết Tư Cát tức thì đỏ bừng bừng, rống lên:" Hắn đã hứa với bọn ta rồi, con người không phải ly ngưu, nói phải giữ lời chứ?"
Vân Sơ đợi Yết Tư Cát với mấy người Tắc đi theo làm ầm ĩ chán rồi mới tiếp tục nói:" Lời của hoàng đế người Đường nói mới không thay đổi, những người khác không có tư cách đêm đất đai tặng cho bất kỳ ai. Điều này ngươi phải nhớ kỹ, ngươi muốn được thứ gì từ người Đường, ngươi phải đòi hoàng đế. Nếu không phải là hoàng đế, tốt nhất ngươi đừng tin, nhất là vấn đề sở hữu mục trường và đất đai."
"Ngoài ra, Tắc Lai Mã có thai rồi, để nàng lại, đợi các ngươi chạy ra rồi, ta sẽ đưa Tắc Lai Mã tới chỗ ngươi.”
"Xì." Yết Tư Cát không coi lời Vân Sơ ra gì:" Vừa rồi ngươi còn nói lời người Đường không đáng tin, ta biết ngươi muốn Tắc Lai Mã, ta không cho ngươi đâu. Vân Sơ, ngươi đã lấy đi nữ nhi của ta, ta không thể để ngươi lấy cả Tắc Lai Mã."
"Tắc Lai Mã, Tắc Lai Mã, tới bên ta, đừng để bị Vân Sơ lừa đi."
Tắc Lai Mã ở bên ngoài đợi Yết Tư Cát vội vàng chạy tới nắm chặt cánh tay bị thương của hắn, nói với Vân Sơ:" Ta sẽ không đi theo ngươi đâu, dù ngươi đưa ta đi, không có Yết Tư Cát, ta sẽ chết."
Vân Sơ nén giận chỉ những đống lửa nhiều như sao trên trời của người Đột Quyết ngoài thành:" Con chỉ muốn mẹ sống thật tốt."
Yết Tư Cát nói lớn:" Không cần ngươi giúp, ta có thể bảo vệ Tắc Lai Mã, ta sẽ bảo vệ nàng."
Với loại ngốc như Yết Tư Cát, Vân sơ có cả vạn cách đối phó, nhưng đối diện với sự quật cường của Tắc Lai Mã, y không có cách nào.
Đây là một nữ nhân cố chấp, năm xưa nàng muốn nuôi Vân Sơ nên nuôi mười ba năm chẳng chút do dự, giờ nàng yêu Yết Tư Cát, vậy không cần nói, sinh tử đều đi với hắn.
"Đi nào, con đưa mẹ đi thăm Na Cáp, sau đó mẹ theo Yết Tư Cát." Vân Sơ định tách hai kẻ ngốc này ra mới dễ thuyết phục:
Nhưng Tắc Lai Mã cảnh giác nhìn Vân Sơ:" Không đi, ngươi lừa ta, nếu ta đi sẽ chia tách với Yết Tư Cát. Vân Sơ, ta không phải của ngươi, Na Cáp mới là của ngươi."
Vân Sơ tức giận:" Nói linh tinh, mẹ là mẹ con, Na Cáp là muội muội con, con chỉ muốn bảo vệ cả hai."
Tắc Lai Mã thấy Vân Sơ nổi giận càng tin tâm tư của y không đúng, vì Vân Sơ sống với nàng mười ba năm chưa bao giờ nổi giận.
Nàng rúc đầu vào lòng Yết Tư Cát, không nói chuyện với Vân Sơ nữa, thái độ rất rõ ràng.
Còn Yết Tư Cát đắc ý nháy mắt với Vân Sơ, dẫn hơn trăm người Tắc còn lại làm theo an bài của Vân Sơ.
Họ đi rồi, không còn người ngoài nữa, Vân Sơ bất lực ngồi xuống cạnh Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng, nghe họ ngáy như sấm, tay nắm chặt rồi lại buông ra, không còn cách nào khác, kế hoạch vẫn phải thực hiện dù không có Tắc Lai Mã, y không đủ thời gian nghĩ ra kế hoạch tốt hơn.
Thời khắc sinh tử tồn vong ở ngay trước mắt rồi.
Một lát sau Vân Sơ đã trấn định lại, bỗng nhiên nói với chỗ tối ở tường thành:" Người Hồ đã không chống nổi nữa, nếu không để họ đi, nội loạn sẽ ở ngay trước mắt."
"Cho nên ngươi định lợi dụng họ lần cuối à?"
"Đúng, đây là cách tốt nhất."
Đám người bất lương mà Vân Sơ gặp được sáu ngày trước từ trong bóng tối đi ra, bày hình rẻ quạt chặn Vân Sơ trên tường thành:" Mưu hại thượng quan, đây không phải là tội bình thường đâu."
Vân Sơ lắc đầu:" Hai người họ quá mệt cần ngủ một giấc, đâu ra mưu hại thượng quan? Ta hỏi Hà Viễn Sơn rồi, người bất lương các ngươi là những kẻ không được lên văn thư, có tư cách gì mà hỏi tới chuyện quan phủ rồi."
Người cầm đầu nói:" Bọn ta khác."
"Lúc này có ai khác, muộn nhất tới mai thành trì sẽ bị người Đột Quyết công phá, tất cả mọi người đều nỗ lực vào rạng sáng, các ngươi không thể giúp bọn ta à?"
"Không, bọn ta đi theo Đinh Đại Hữu."
Vân Sơ trầm mặc một lúc, giọng cố nén giận:" Nói cách khác người của chiết trùng phủ phát hiện chuyện không thể, hoặc khi mục đích sẽ đạt được có thể phá vây, còn đám người bất lương các ngươi thì có thể đi theo họ. Chỉ có người nha môn đại quan lệnh bọn ta là nhận được lệnh tử chiến tới cùng phải không?"
Người bất lương kia cười nhạt:" Đinh Đại Hữu cho ngươi chức ti y của thái y thự, là cho ngươi con đường sống, nếu ngươi sớm rời bỏ đám Hà Viễn Sơn, đâu tới mức này?"
"Với lại Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng đã có được thứ thuộc về bọn chúng, giờ tới lúc chúng phải trả giá rồi."
Vân Sơ nhìn hai người ngủ say:" Bây giờ ta lập tức đi làm ti y thì có được sống không?"
Người bất lương kia chế nhạo:" Nhân mã chiết trùng phủ đã biên luyện xong, không có vị trí cho ngươi nữa, Đinh Đại Hữu không cần kẻ chân đạp hai thuyền như ngươi, dù ngươi làm bánh bao ngon."