"Ta cần bạch đầu ông, hoàng liên, nhân trần, còn cả sài hồ, kim ngân hoa, xuyên tâm liên, bản lam căn, hoàng cầm, mã xỉ hiện, đại kế và tiểu kế. Nếu như có băng phiến, xạ hương, huyết kiệt, tam thất cũng cho ta một ít, ta có thể dùng nhũ hương, một dược trao đổi." Vân Sơ liệt kê ra một loạt tên dược liệu, nói không vấp chút nào:
Lưu Xung ngạc nhiên nhìn lại Vân Sơ lần nữa:" Không ngờ thằng nhóc con ngươi đúng là hiểu chút y thuật, chọn toàn thuốc có thể dùng hiện thời. Hiếm có hơn biết cả Tam Thất, sư phó của ngươi là ai?"
Nhắc tới sư phó, Vân Sơ đứng thẳng người đáp:" Gia sư họ Lưu, tên Hóa Thành, là một luyện khí sĩ, gọi là Hoành Sơn luyện khí sĩ."
Lưu Xung gật gù:" À, thì ra là người trong đạo môn, nếu thế ngươi bảo dược đồng tới lấy thuốc đi, băng phiến, huyết kiệt không nhiều, có thể cho ngươi một ít. Tam thất còn kha khá, có điều ngươi phải lấy nhũ hương, một dược thứ thuốc phụ nhân dùng ra đổi."
Vân Sơ chắp tay tạ ơn, theo một dược đồng thân cao tám thước đi lấy thuốc.
Vào dược phòng, Vân Sơ mới hiểu vì sao vị y chính kia rộng rãi như thế, ông ta đúng là không thiếu dược liệu, chứa đầy cả phòng.
Dược đồng cao lớn nói:" Nơi này có thuốc từ Lũng Hữu mang tới, trong số thuốc họ mang tới, tốt nhất là sài hồ và đương quy. Còn có thuốc của Quan Trung, trong đó bạch đầu ông, hoàng liên, nhân trần của Tần Lĩnh là tốt nhất, dược liệu còn lại bình thường."
"Không biết tiên sinh dùng thuốc thích đơn phương hay phục phương."
Vân Sơ nào biết đơn phương với phục phương khác biệt gì, nói thẳng:" Cứ lấy hết dược liệu ta cần đưa cho ta là được."
Không ngờ thái độ vô lý của Vân Sơ lại được dược đồng càng thêm tôn kính, vì hắn thấy, lang trung thiên hạ giống nhau không dễ dàng tiết lộ bản lĩnh kiếm cơm của mình cho người ngoài.
Không lâu sau Vân Sơ vác một bao tải đầy thuốc rời khỏi nơi giết người của Lưu y chính.
Dược liệu mà y chọn toàn là thứ giảm sưng, cầm máu, mặc dù không biết dược liệu khô dùng thế nào, nhưng y lựa chọn cách dùng đơn giản nhất, cứ nghiền hết thành bột, nấu thành nước thuốc, ngâm vải vào đó. Sau khi vải phơi nửa khô thì đắp lên vết thương của thương binh, nước thuốc thừa cho thương binh uống.
Trung dược chú trọng quân - thần - sử - tá, Vân Sơ thì miễn, vì thầy dạy hóa của y nói, dược liệu sở dĩ chữa được bệnh là vì nguyên tố hóa học trong thuốc, thứ còn lại không quan trọng.
Sau khi thấy cách chữa bệnh như đồ tể của Lưu y chính, Vân Sơ thấy cách trị thương tùy tiện của mình đáng phong danh y rồi.
Cho dù chỗ Vân Sơ mỗi ngày cùng lắm chỉ chết một hai người, đám bị thương vẫn theo thói quen đi tìm Lưu y chính chưa bệnh. Nhất là người trọng thương được cứu về dù có bò cũng phải bò tới chỗ Lưu y chính cho ông ta giết.
Vân Sơ không biết Tôn thần tiên chữa bệnh ra sao, nghe nói ông ấy có năng lực cứu sống người chết, vì chưa tận mắt nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ của lão nhân gia, y không dám tùy tiện bình phẩm.
Nhưng mà loại lang trung như Lưu y chính, làm y sinh nghi ngờ cực lớn với y thuật Đại Đường.
Đó là nguyên nhân y dám dùng thuốc bậy bạ cho người bệnh, y thấy so với việc tới chỗ Lưu y chính xin án tử, không bằng ở chỗ mình cầu kỳ tích.
Thương binh đưa tới cho thấy cuộc chiến bên ngoài vẫn chưa dừng lại.
Đây là cuộc chiến cực kỳ biến thái, một phe muốn thông qua cướp phá giết chóc biến một dải Quy Tư thành chốn không người.
Phe kia muốn giữ đối phương lại để giết sạch.
Phóng mắt nhìn tới, khắp thế giới toàn bọn biến thái, mình chỉ có chút nhân cách vặn vẹo có là cái quái gì đâu.
Cuộc chiến kéo dài năm ngày, trong thành Quy Tư đã thối tới mức không thể ở nổi nữa.
Hà Viễn Sơn ngày một gầy, hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ ăn thịt người, cổ rất nhỏ, huyết quản nổi lên như giun, tựa hồ chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ vỡ tung.
Lưu Hùng thì ăn ngày một khỏe, hắn tựa hồ ăn mãi không no, lúc nào cũng thấy ăn.
Mấy chưởng cố trong nha môn, giờ còn lại đúng một mình Vân Sơ.
Mặc dù còn kiêm ti y tòng bát phẩm của thái y thự, dưới tình huống không còn người để dùng, Vân Sơ vẫn theo Hà Viễn Sơn lên chiến trường.
"Hôm nay chúng ta phải xuất thành một lần." Hà Viễn Sơn ngồi trên ụ tên thấm đẫm máu tươi, cử động một chút là ruồi bay vù vù:
Lưu Hùng đang gặm bánh ngẩng đầu lên:" Đinh Đại Hữu không muốn chúng ta sống nữa à?"
"Không ai tránh được đâu." Hà Viễn Sơn quay sang Vân Sơ đã mặt mày bơ phờ, trang phục xộc xệch, rầu rĩ nói:" Lần này có lỗi với huynh đệ ngươi rồi, ta cứ nghĩ có thể kháng cự được một hồi."
Vân Sơ lắc đầu:" Ta biết, huynh đã rất chiếu cố ta rồi, chuyện đã tới mức này, có tránh cũng không thoát."
Lưu Hùng đột nhiên cười như cú mèo:" Không ai sống được đâu, qua đêm nay, tất cả sẽ chết. Vân Sơ, ca ca lừa ngươi, chỉ cần lên chiến trường, chẳng ai chiếu cố được ai, ngươi mà chết cũng đừng trách ca ca."
Vân Sơ vỗ vai hắn an ủi:" Chiếu cố tốt bản thân là được, ta tự bảo vệ bản thân."
Hà Viễn Sơn nhìn quân trại bị đốt cháy nham nhở, tiếc nuối nói:" Bùi Đông Phong rút đi một chiết trùng phủ, nếu không chúng ta dù dã chiến cũng ứng phó được bọn tạp nham Xử Nguyệt bộ. Binh sĩ hắn để lại cho chúng ta quá ít, thực sự quá ít."
Vân Sơ biết, tinh thần Hà Viễn Sơn đã sụp đổ, Lưu Hùng chỉ là một cái xác chết, thương lượng chuyện gì với hai người này cũng không nổi, ngồi thẳng lên:" Thực ra có cách."
Hà Viễn Sơn lắc đầu:" Ngươi chắc chưa biết, Đinh Đại Hữu sở dĩ phái chúng ta rời thành tác chiến vào rạng sáng, mục đích là để thu hút người Đột Quyết, hắn dẫn phủ binh phá vây ở hướng khác."
Vân Sơ vội hỏi:" Họ định phá vây hướng nào?"
"Rừng dâu."
"Nhưng hỗ hổng nơi đó bị bịt hồi, hắn làm sao ra được, đi bộ leo tường ra à? Khác gì tìm chết."
"Trước kia khi xây dựng thành, bọn họ dở chút thủ đoạn ở tường thành, để tường thành ngả về phía trong rồi dùng gỗ chống không cho đổ xuống. Còn đào dưới chân thành một hố lớn, chỉ cần tháo gỗ ra, tường thành sẽ sập xuống hố, vậy là họ có thể cưỡi ngựa chạy rồi."
Vân Sơ nhìn đất đai trụi lủi ngoài thành, kỳ thực mấy ngày qua mặt trời sắp nung khô mặt đất rồi.
Người Đột Quyết ở ngoài thành cũng chẳng sung sướng gì, chỉ có thể trốn dưới lều, dù vậy nơi có bóng râm quá ít.
Giờ Vân Sơ mới hiểu vì sao ngoài thành Quy Tư lại có khu rừng lớn còn có kênh nước mát lạnh chảy qua. Mọi người không phải không biết rừng dâu có thể dùng làm vũ khí công thành, mà thực sự không nỡ phá hoại.
Nếu như rừng dâu vẫn còn, vậy chứng tỏ một điều, đám đầu lĩnh Xử Nguyệt bộ đều đang hưởng gió mát trong khu rừng đó.
Thứ chết tiệt như Đinh Đại Hữu hẳn là không làm ra chuyện lâm trận bỏ trốn đâu, Vân Sơ đã thấy sự điên cuồng của hắn trên chiến trường, đó là tên khát máu.
Nếu Đinh Đại Hữu chuẩn bị rạng sáng mở tường thành ra ngoài, vậy chỉ có một khả năng, hắn đi tập kích đám thủ lĩnh của Xử Nguyệt bộ. Chỉ cần giết chết thủ lĩnh của người Đột Quyết, hắn rất có khả năng giành một trận thắng đẹp lấy ít đánh nhiều.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Vân Sơ không có tin tình báo hỗ trợ chứng minh.