Nhị hoàng tử không thể tin, quát: "Ta là con ruột của ngươi mà.”
Nhị hoàng tử không tin phụ hoàng lại vì Trường sinh mà muốn giết mình.
Lão hoàng đế cười nói: "Con ruột, thân thể đứng trước mặt ngươi cũng là con trai ruột của ta, nghiêm túc mà nói, ngươi cũng có thể gọi ta là gia gia.”
Thần sắc Nhị hoàng tử dại ra, lời này nhất thời làm cho hắn bị quá tải, không cách nào xoay chuyển.
Lão hoàng đế không quản Nhị hoàng tử ngây ngốc như thế nào, ông ta vẫn tự mình nói.
"Vì để cho ngươi đột phá tam giới, ta đã tốn không ít công phu vẽ trận pháp lên các thành trị chủ chốt ở biên cảnh, nghĩ đến lúc chinh chiến thì có thể thu nhiều huyết hốt.
“Nhưng không nghĩ tới ngươi quá mức dũng mãnh thiện chiến, người Bắc Man căn bản không có cơ hội đánh vào.
“Đến cuối cùng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhấc lên một hồi ôn dịch ở Tuấn Châu, nhưng không ngờ tứ đệ của ngươi lại đem tin tức ngươi rời đi nói cho Bắc Man, để bọn họ đánh vào.
“Mười mấy tòa thành trì bị đồ sát, cung cấp số lượng lớn huyết hồn, để cho ta gom đủ vật liệu luyện chế đan dược đột phá tam giới cho ngươi.
“Thần nữ kia xuất hiện giải quyết ôn dịch Tuấn Châu đối với ta mà nói cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
“Nếu không, thân thể này của ngươi còn có thể mạnh hơn.”
Nhị hoàng tử nghe nói như thế, hai mắt đỏ như máu, trừng mắt nhìn ông ta.
“Là ngươi làm, những người kia đều là con dân Đại Chu!”
Lão hoàng đế âm tàn nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, toàn bộ Đại Chu đều là của ta, vì thiên thu vạn tái hoành đồ bá nghiệp, vì trường kỳ của ta, để cho bọn họ trả giá một chút mạng sống, đây là vinh quang vô thượng."
Lão hoàng đế nói tới đây, liền đưa tay vuốt ve trên mặt Nhị hoàng tử.
"Nói với ngươi những thứ này, chỉ là muốn để ngươi hiểu rõ trước khi chết mà thôi, đừng trách gia gia, chờ gia gia sau khi trưởng sinh đạt tới cảnh giới cao hơn, nhất định có thể mang Đại Chu đi đến tương lai huy hoàng hơn.”
Nói xong, trên mặt tường sau lưng Nhị hoàng tử, một trận pháp lặng lẽ hiện lên.
Năm cái đinh dài màu đen tản ra ánh sáng yếu ớt.
Một cảm giác đau đớn không gì sánh kịp ập tới trong đầu hắn, xé nát linh hồn hắn thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, trên người lão hoàng đế, xuất hiện một bóng người màu trắng.
Tiến vào trong thân thể nhị hoàng tử.
Thân thể Nhị hoàng tử đang giãy dụa vặn vẹo, biểu tình không yên biến ảo trên mặt hắn.
Những cảm xúc đa dạng như phẫn nộ, giãy dụa, oán hận, vui vẻ lại xuất hiện trên cùng một khuôn mặt.
Trong chốc lát, mọi thứ dần dần trở về bình tĩnh.
Thân thể nhị hoàng tử cũng không giãy dụa nữa.
Năm cây đinh dài bị bóc ra, xương tay vỡ vụn bắt đầu khép lại.
Nhị hoàng tử đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lên.
Không còn là tướng quân vinh quang và khí khái, mà nhiều hơn là bá đạo cùng tàn nhẫn.
Bất quá thỉnh thoảng trong ánh mắt sẽ hiện lên chút giãy dụa.
Nhị hoàng tử lẩm bẩm: "Phương pháp đoạt xá này, chung quy vẫn để lại hệ quả.”
Phương pháp đoạt xá này cần phải có vài hậu nhân.
Một hậu nhân luyện đan làm dẫn, một hậu nhân làm thân thể bị đoạt xá, đồng thời còn phải luyện hóa những người huyết thống thân tình khác, đến áp chế linh hồn trong thân thể.
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ sẽ tự dâng mình lên, giống như việc ông ta triệu tập Nhị hoàng tử vào cung, dù đặt lên bất cứ ai, bọn họ cũng sẽ không từ chối, hắn vẫn là người hiểu rõ mấy hài tử này nhất.
Nhất định sẽ không kiềm chế được.
Lão đại cùng lão tam đều đã âm thầm cấu kết cấm vệ quân trong quân.
Lão ngũ lão lục đều nuôi một ít tử sĩ nặng hàng tấn, tất cả đều sẽ động thủ vào tối nay.
Chỉ là chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục, chờ sau khi thực lực của hắn tăng lên, cấm vệ quân phát động phản loạn trong cung, một mình hắn vẫn có thể trấn áp.
Về phần ở bên ngoài cung.
Hắn có thể khống chế quân mà Nhị hoàng tử mang về, sau đó giao việc cho bọn họ xử lý.
Không lật nổi bao nhiêu sóng gió.
Nhìn thân thể của mình, Nhị hoàng tử không có lãng phí, hắn kéo thân thể này đi tới bên cạnh một lò luyện đan.
Đem thân thể ném vào lò luyện đan.
Lần này không có luyện thành đan dược, mà là có huyết hồng sắc khí thể, khí đặc thù bắt đầu từ trong miệng, phân tán ra ngoài.
Vờn quanh người nhị hoàng tử.
Cái này không chỉ có thể giúp hắn tiến thêm một bước chữa trị thương thế, mad còn có thể tăng lên cảnh giới.
Bất quá thực lực quá thấp, chịu không nổi.
Còn phải để cho thân thể hoàng nhi của mình tăng lên tới tam giới thì mới đủ sử dụng.
Tuy rằng không thể thoáng cái đạt tới đỉnh phong trước đó, nhưng giai đoạn hiện tại đã đủ rồi, dù sao thân thể này còn rất trẻ, thời gian tu luyện còn rất dài.
Trên đường phố Hoàng Đô, cửa sổ nhà nhà đều đóng chặt.
Lại có vô số bóng người ào ào đi qua
Tiếng va chạm giữa các giáp trụ liên tiếp vang lên.
Triệu phủ.
Từ thị và Nhị nương đang nói chuyện phiếm ở đình viện.
Chủ yếu vừa rồi Triệu thừa tướng hạ lệnh, tất cả mọi người ở trong phủ không được ra ngoài.
Nhị nương cũng không phải người bình thường, hơn nữa bây giờ là thời điểm mấu chốt để tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Nàng không khỏi suy nghĩ nhiều, có chút ngủ không yên, cho nên mới đến phòng Từ thị.
Từ thị có chút bất đắc dĩ ngáp một cái.
Nhị Nương tuy là thiếp thất, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ tranh sủng, nghiêm túc mà nói quan hệ giữa bà và Nhị nương, so với quan hệ giữa nhị Nương và lão gia thì tốt hơn nhiều.
Lúc lão gia còn trẻ, vì muốn đứng vững gót chân trong triều đình, liền kết hôn với một vị đại tộc.
Sau đó liền cưới cho ông ta một vị tỷ muội như vậy, tỷ muội này cũng rất tốt, mỗi ngày liền phụ trách ăn uống vui chơi, nhiều lúc còn có thể ở trong thâm cung đại viện giải sầu cùng nhau.
So với lão gia mỗi ngày bận rộn công vụ thì tốt hơn nhiều.
Nhị nương có chút lo lắng mở miệng, nói: "Ngươi nói lão gia đột nhiên bảo chúng ta không nên ra ngoài, sẽ không phải là..."
Từ thị lại ngáp một cái, gật đầu.
Nhị Nương nhận được câu trả lời khẳng định, nội tâm càng thêm bất an.
"Lão gia là một vị thừa tướng quyền lực cao, nhất là sau khi Lý Hữu thừa tướng chết, liền nắm đại quyền trong tay, liệu bọn họ có thể tấn công Triệu phủ hay không?
“Dù sao loại chuyện này cũng phải có sự ủng hộ của trọng thần trong triều, có thể lấy chúng ta ra uy hiếp lão gia?"
Từ thị thở dài một hơi, nói: "Ngươi lo lắng chuyện này không ngủ được, cho nên mới gọi ta dậy.”
“Nếu không thì sao? Đây chính là đại sự.”
“Ở hậu viện, có một Kiếm Tiên đứng thứ hai Đại Chu, còn có một Qủy Kiếm Lý Mạc Cuồng.
“Lại nói chọn hôm nay để Lạc nhi đi bái sư? Cho nên, có thể nói, hiện tại toàn bộ Hoàng Đô an toàn nhất chính là Triệu phủ.
“Hơn nữa, tất cả còn chưa kết thúc, đến Triệu phủ làm gì?
“Lão gia là Thừa tướng, quản chính quan văn, chính vụ, lại không nắm binh quyền, lúc này tìm lão gia thì có ích gì?
“Để cho lão gia phun chết bọn họ sao? Yên tâm ngủ đi.”
Nói xong những lời này, Từ thị chuẩn bị đi ngủ.
Nhị Nương giữ chặt tay bà: "Dù sao hiện tại cũng không ngủ được, chúng ta vào phòng bếp kiếm chút đồ ăn đi.”
Từ thị quay đầu trừng mắt nhìn Nhị Nương.
“Ngươi không ngủ được, nhưng ta buồn ngủ.”
Nhị Nương lập tức lộ ra một bộ biểu tình thảm hề hề, hiển thị rõ phong tình vạn chủng, làm cho người thương tiếc.
Từ thị có chút bất đắc dĩ, đã hơn 30 tuổi rồi, sao còn dùng chiêu này, thật sự cho rằng bà sẽ trúng chiêu sao?
Trong phòng bếp, hai vị phu nhân đang chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.