“Truyền thừa hẳn là ở trong thi thể này.” Diệp Tiêu Dao híp mắt nhếch miệng nói, hai mắt hắn lóe lên sự hưng phấn.
Huyết Tiên đạo thể của Thiên Ma Tử thì tính là cái gì?
Bày ở trước mặt ta chính là một cỗ Huyết Tiên đạo thể đại thành chân chính a!
Diệp Tiêu Dao cũng không dám tưởng tượng sau khi hắn thôn phệ cỗ thi thể này thì trên người hắn sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?
Có lẽ sẽ sinh ra một ít thần dị của Huyết Tiên đạo thể, thậm chí là kế thừa Truyền thừa của Huyết Tổ!
Diệp Tiêu Dao hô hấp dồn dập.
Truyền thừa của Huyết Tổ mặc dù là ma đạo, nhưng nó không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Bởi vì lấy ngộ tính của hắn thì hắn hoàn toàn có thể đe cải tạo pháp môn này, lấy tinh hoa và trừ đi cặn bã.
Diệp Tiêu Dao không hề do dự mà vận chuyển Hỗn Độn Tiên Ma Công chấn khai uy áp, sau đó đặt một tay lên trên thi thể.
“Ha ha ha ha, nếu như ta chiếm được truyền thừa của Huyết Tổ thì phỏng chừng Thiên Ma Tử sẽ tức chết tại chỗ!”
Một đạo khí tức mênh mông tỏa ra uy áp vô thượng bộc phát ra từ trên người thi thể Huyết Tổ như núi lửa phun trào, chấn cho Diệp Tiêu Dao cả người run rẩy.
Hỗn Độn Tiên Ma Công vận chuyển, Hỗn Độn chi quang bộc phát mới ngăn cản được cỗ khí tức này ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, một cái huyết sắc ngọc tượng từ trên thi thể Huyết Tổ bị rút ra.
Cái huyết sắc ngọc tượng này hoàn toàn không phải là bản nguyên thể chất mà Diệp Tiêu Dao từng rút ra trước đây có thể so sánh được.
“Đây chính là Đại Thành Huyết Tiên đạo thể sao?” Diệp Tiêu Dao tặc lưỡi nói.
Huyết sắc ngọc tượng này quỷ dị đến cực điểm, nó còn có một cỗ tiên khí mờ mịt thần bí.
Hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng hòa làm một thể lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.
“Ta phải ăn nó bao lâu mới xong đây?” Diệp Tiêu Dao cười hỏi, ôm lấy huyết sắc ngọc tượng cắn một cái.
Bản nguyên chi lực rót vào miệng hắn, nhanh chóng chui vào sâu trong thân thể hắn.
Lực lượng thân thể vốn đã lâu không nhúc nhích của Diệp Tiêu Dao lại lần nữa trở nên mạnh mẽ.
Sau khi nuốt trọn bản nguyên thể chất của thi thể Huyết Tổ, Diệp Tiêu Dao khoanh chân ngồi xuống, cảm giác no bụng bành trướng.
Thân thể hắn tỏa ra huyết quang, làn da rạn nứt rồi tróc ra, máu thịt không ngừng tái tạo.
Chín mươi mốt vạn cân!
Chín mươi hai vạn cân!
Chín mươi ba vạn cân!
…
Cho đến chín mươi bảy vạn cân thì mới có thể đình chỉ, không thể tiến thêm một bước.
Diệp Tiêu Dao mở to hai mắt, trong mắt hắn mơ hồ nổi lên huyết quang quỷ dị vô cùng.
Quả nhiên giống như trong suy đoán của Diệp Tiêu Dao, khi hắn thôn phệ thể chất cường đại thì hắn sẽ có được thần dị của loại thể chất đó.
Chỗ đáng sợ nhất của Huyết Tiên đạo thể đó là thôn phệ được máu của người khác để không ngừng lớn mạnh nhục thân và tăng cường tu vi.
Diệp Tiêu Dao có loại cảm giác điên cuồng muốn uống máu tươi, điều này làm cho hắn xác định chính mình đã chiếm được thần dị của Huyết Tiên đạo thể.
Dù chỉ là một bộ phận thần dị thì cũng đã đủ kinh khủng rồi, bởi vì thế gian không ai có thể cướp đoạt thần dị của người khác cho mình dùng.
Chuyện này nếu như truyền đi thì phỏng chừng có thể rung động cả đại thế giới, dẫn tới đám lão quái vật phải xuất quan.
Sau đó Diệp Tiêu Dao nhìn chằm chằm thi thể Huyết Tổ đã ảm đạm, ánh mắt hắn lóe lên, bàn tay lần nữa ấn vào.
Vụt!!!
Trước mắt Diệp Tiêu Dao hoa lên, sau đó ý thức của hắn đã xuất hiện ở trong một mảnh không gian rộng lớn tràn đầy huyết sắc.
Trong thiên địa có một đạo thân ảnh khôi ngô uy nghiêm đang ngồi khoanh chân như thật như ảo.
“Thì ra là thế!”
Diệp Tiêu Dao bừng tỉnh đại ngộ, hắn không do dự mà trực tiếp tiến lên dung hợp với đạo thân ảnh khôi ngô kia.
Nếu là truyền thừa của Chuẩn Đế cảnh thì sẽ không có khả năng đơn giản như vậy, sẽ luôn có một tia thần niệm của Chuẩn Đế cảnh tồn tại.
Nhưng Huyết Tổ từng bị Đại Đế một thương đâm chết, hắn có thể lưu lại truyền thừa đã không tệ rồi.
Tại khoảnh khắc dung hợp, ký ức mênh mông tràn vào trong đầu Diệp Tiêu Dao, đó là lịch sử tu hành của một vị thiếu niên tuyệt thế.
Thiếu niên này có xuất thân thấp kém, tuổi trẻ thức tỉnh huyết tiên đạo thể, tiến vào ma quật chinh chiến bát phương, đánh bại kình địch khắp nơi, sau đó chứng đạo thành thánh, thậm chí còn bước vào Chuẩn Đế cảnh.
Cuộc đời hắn huy hoàng rực rỡ, danh chấn cổ kim, nhưng cuối cùng lại bị một cái đại thủ già nua đánh bại.
Dại thủ duỗi ra che khuất bầu trời, cầm trong tay một cây trường thương màu vàng trấn sát Huyết Tổ.
Huyết Tổ phản kháng, lấy vô thượng vĩ lực chống lại. Nhưng dưới đại thủ kia hắn giống như một con kiến nhỏ yếu, cuối cùng bị một thương đâm xuyên đầu, Chuẩn Đế cảnh bị đóng đinh ở trong hắc tháp.
“Thần Kiếm Đại Đế, ta không phục! Ngươi và ta nếu như cùng một thời đại thì bản tổ nhất định sẽ chứng đạo thành Đế! A!!!”
Huyết Tổ trước khi chết gầm thét chấn động Hoàn Vũ, bi thương phẫn nộ, tràn ngập vô tận không cam lòng.
Diệp Tiêu Dao tâm thần chấn động, mãnh liệt mở mắt, trên trán mồ hôi chảy ròng.
Truyền thừa này chính là ý chí cùng con đường vô địch của Huyết Tổ, biểu hiện ra sự cực hạn của Huyết Tiên đạo thể.
Diệp Tiêu Dao đã hiểu ra, loại truyền thừa này nếu như Thiên Ma Tử đạt được thì Thiên Ma Tử tất có thể quật khởi trong thời gian ngắn, sẽ ít đi rất nhiều đường vòng.
Diệp Tiêu Dao cho dù không đi con đường này thì cũng sẽ đạt được đại gợi ý, giống như tương lai lạc đường hắn đốt lên một ngọn đèn sáng để vững vàng đi về phía trước.