Chương 386: [Dịch] Hệ Thống Trung Y

Chỉ Vì Hắn Là Người Tốt Sao???

Phiên bản dịch 6198 chữ

Nhìn thấy Trịnh Xuyên đã đứng ngay trước mặt mình còn có thể mặt không đỏ tim không lỗi nhịp, nói dối như vậy, Trần Khánh trực tiếp cắt ngang lời gã: “Hôm trước, hai giờ anh mới đi ngủ, mười một giờ sáng dậy, giữa trưa ăn thịt bò, còn uống rượu, buổi tối sau khi ăn cơm xong, anh đã đến câu lạc bộ xoa bóp, có muốn tôi nói kỹ càng tỉ mỉ hơn về quá trình xoa bóp này không?”

Trịnh Xuyên nghe vậy, đồng tử chợt co rụt lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Khánh, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Làm sao hắn …

Làm sao hắn biết được?

Trịnh Xuyên dùng ánh mắt như gặp quỷ trân trối nhìn Trần Khánh.

Gã vốn tưởng rằng những chuyện mình làm tuyệt đối là thiên y vô phùng, trước khi đến nơi này, còn cố ý tra Baidu xem biểu hiện của bệnh trạng xơ gan, muốn làm cho lời nói của mình càng thêm thuyết phục, như vậy sẽ không cần đi ngủ đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, không cần phải nhịn miệng, kiêng khem, cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn nữa…

Nói cho cùng, sống như một người máy vậy rất khó chịu.

Nhưng ai có thể ngờ nổi rằng, người đang ngồi trước mặt gã đây lại có thể chuẩn xác nói ra toàn bộ những gì gã đã làm trong suốt hai ngày vừa qua.

Chuyện này… quá mức biến thái rồi, đối phương có còn là con người nữa hay không?

Đây là chuyện mà con người có thể làm được hả?

“Tôi… tôi…” Trịnh Xuyên còn muốn ngụy biện, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên bật ra như thế nào.

Trên thực tế, từ trước khi bước đến nơi này, gã đã diễn thử rất nhiều lần, cũng đã suy nghĩ những lời thoại đối phó với đối phương rồi, trong lòng còn đắc ý nghĩ rằng, ta chuẩn bị kỹ càng như thế thì không cần biết Trần Khánh kia có nói cái gì, ta cũng có thể ứng phó một hai.

Ai biết đâu, Trần Khánh chỉ nói hai, ba câu đã khiến CPU của gã lag luôn rồi, đối phương vốn không cho gã có cơ hội biên soạn câu chuyện của mình mà.

“Được rồi. Mời anh đi cho, chỗ này của tôi không chữa được bệnh cho anh. Anh tìm người khác thử xem, người tiếp theo.” Trần Khánh nói.

Trịnh Xuyên luống cuống nói: “Bác sĩ Trần, đừng như vậy mà. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin cậu chữa trị cho tôi đi. Tôi thật sự, lúc trở về tôi sẽ sửa.”

Trần Khánh lắc đầu: “Tôi bất lực, anh đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, trị không được chính là trị không được.”

Trịnh Xuyên không chịu từ bỏ: “Bác sĩ Trần, cậu không thể làm như vậy được. Cậu là một bác sĩ trung y sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Không phải các người luôn mở miệng ngậm miệng đều nói đến y đức sao?”

Trần Khánh chăm chú nhìn Trịnh Xuyên: “Y đức của tôi chính là trị không được thì sẽ ăn ngay nói thật, không lừa anh lấy một xu nào. Anh đã hiểu chưa? Có vấn đề gì sao?”

Trịnh Xuyên không tin, thái độ cũng bắt đầu phát sinh biến hóa: “Rõ ràng cậu chữa bệnh rất giỏi, cậu chỉ không muốn trị cho tôi thôi!”

Trần Khánh cảm thấy tức cười, bởi vì ngay cả hắn cũng không có loại tự tin như vậy, mà Trịnh Xuyên lại có thể khẳng định chắc chắn như thế, cũng chẳng biết gã lấy loại lực lượng này từ đâu.

“Anh muốn nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của anh, tôi vẫn trả lại anh câu nói kia, anh tìm người khác xem đi, người tiếp theo.” Trần Khánh tỏ thái độ vô cùng kiên quyết.

Kỳ thật, kể cả khi thái độ của Trịnh Xuyên có kém hơn nữa, chỉ cần gã không biểu hiện ra ngoài, còn thật lòng từ bỏ đi những thói quen xấu kia, Trần Khánh cũng có thể thử hỗ trợ một lần, dù không trị hết, hắn cũng có thể dùng hết khả năng của mình tới cải thiện chất lượng cuộc sống cho gã.

Nhưng vấn đề ở đây là chính gã không muốn thay đổi, đã trực tiếp làm theo ý mình, còn lên kế hoạch muốn lừa gạt hắn, mà hiện tại, chỉ vì không được như ý muốn mà thái độ trở nên ác liệt kiểu này, đã hoàn toàn bại lộ suy nghĩ trong lòng ra rồi…

Thử hỏi Trần Khánh dựa vào cái gì để chữa trị cho gã đây?

Chỉ có người nào đó đầu óc không bình thường mới kiên trì khám cho loại bệnh nhân không chịu nghe lời này thôi.

“Họ Trần, cậu đừng tưởng có nhiều người tới tìm cậu khám bệnh thì cậu rất giỏi. Bây giờ cậu chữa bệnh cho tôi, coi như chuyện gì cũng không có, nếu như cậu không chịu, vậy đừng trách tôi.” Trịnh Xuyên trực tiếp lột bỏ lớp ngụy trang là thái độ hèn mọn vừa rồi, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, quát lớn.

Một màn này cũng làm cho những bệnh nhân ở chung quanh nhao nhao ghé mắt vào nhìn.

Nói cho cùng, đây chính là lần đầu tiên cảnh tượng ồn ào ầm ĩ như vậy lại xuất hiện ở chỗ khám bệnh của Trần Khánh,.

“Muốn tôi gọi bảo vệ ư?” Trần Khánh lạnh lùng nhìn Trịnh Xuyên.

Trần Khánh cũng chẳng lấy làm kinh ngạc đối với cái trò hề trước cung kính sau kiêu căng của gã, bởi vì ngũ tạng của gã đã sớm vạch trần hết thảy mọi chuyện rồi.

Chỉ là … Trần Khánh thực sự không thể lý giải được phương thức tư duy của loại người này, chẳng lẽ gã thật sự cho rằng mình mở miệng uy hiếp một người, là có thể ép buộc đối phương phải làm bất cứ chuyện gì mình mong muốn sao?

Dù gã đúng, chẳng lẽ gã hoàn toàn cũng không sợ hắn động tay động chân trong quá trình này?

Là bởi vì hắn rất giảng y đức, cho nên gã mới tin tưởng rằng bản thân có thể uy hiếp được hắn sao?

Nói cách khác, chình vì hắn là người tốt nên mới bị chĩa súng vào uy hiếp, hăm dọc?

“Cậu sẽ hối hận.” Trịnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cố Vũ, gọi bảo vệ.” Trần Khánh nói.

“Gọi con mẹ cậu.” Trịnh Xuyên hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng khám.

Gã vừa đi, phòng khám vốn ồn ào, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Lần đầu tiên tại phòng khám của Trần Khánh xuất hiện rắc rối y tế, tuy không gây ra sóng gió quá lớn, nhưng khẳng định là chuyện này sẽ không chấm dứt một cách đơn giản như vậy.

Mọi người đều hiểu được điều đó.

“Chủ nhiệm Trần, có muốn tôi báo cảnh sát không?” Hạ Mẫn nói.

“Vô dụng, loại chuyện này bọn họ cũng không quản được, chỉ có thể giáo dục bằng lời nói, nhưng anh cảm thấy loại người này sẽ chịu nghe sao?” Cố Vũ nói.

“Nhưng rõ ràng là hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng lẽ chúng ta cứ tùy ý để hắn làm xằng làm bậy hả?” Hạ Mẫn lo lắng nói.

Đầu năm nay, một khi người khởi xướng rắc rối y tế trở nên điên cuồng, chúng cũng rất dọa người.

Những tin tức người nhà hoặc bệnh nhân trực tiếp cầm dao chém bác sĩ y tá trong bệnh viện liên tục xuất hiện trên sóng truyền hình, có đôi khi bọn họ nhìn vào đó, cũng không khỏi sợ hãi trong lòng.

Nếu thật sự gặp phải loại chuyện này, ai mà không hoảng hốt chứ?

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Trung Y của Ức Ốc Ngư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!