Chương 385: [Dịch] Hệ Thống Trung Y

Có Vài Người Vốn Là Như Vậy…

Phiên bản dịch 6120 chữ

“Anh bị phong hàn cảm mạo, tuy thời tiết hiện tại rất nóng, nhưng người ở trong điều hòa thời gian quá dài, nhiệt độ trong ngoài chênh lệch quá lớn cũng gây nên bệnh tật. Nói đơn giản thế này, nhiệt độ bên ngoài quá nóng, khiến toàn bộ lỗ chân lông trong cơ thể anh mở ra, dưới tình trạng này, anh lại lập tức đi vào phòng, ngồi dưới điều hòa, bởi vậy mới dễ dàng sinh ra phong hàn cảm mạo. Nhưng cũng không sao cả, tôi kê cho anh một đơn thuốc, uống xong một thang, ngày mai lại tới tìm tôi…”

“Anh sao? Trong người có can hỏa, sau đó hỏa này xâm phạm vào phế khí, cho nên anh luôn cảm thấy cổ họng có đờm, ho không ra lại nuốt không trôi, ngẫu nhiên ho ra một chút lại tương đối ít, hơn nữa còn đặc sệt, dấp dính. Khi khạc ra, sẽ cảm thấy hai bên lồng ngực đau đớn. Nhưng không sao, bệnh này không khó trị, trước tiên cứ uống một thang thuốc xem hiệu quả chữa trị thế nào đã, ngày mai anh lại tới tái khám...”

Hai người Hạ Mẫn và Cố Vũ cũng dứt khoát di chuyển hai cái bàn tới đặt hai bên bàn làm việc của Trần Khánh.

Bọn họ làm như vậy, một phần là vì hai người vốn đã có cơ sở trung y từ trước, trải qua những ngày này quyết tâm học tập, cũng coi như đã tìm lại được cảm giác hăng say như khi học trung y lúc trước rồi.

Lại thêm Trần Khánh chỉ điểm, đã giúp bọn họ biết được thêm không ít những kiến thức bên ngoài sách vở, bởi vậy khi gặp phải một vài triệu chứng không phức tạp, bọn họ cũng có thể giúp đỡ một tay.

Cho nên, chỉ cần bệnh nhân bị bệnh nhẹ vào cửa, Trần Khánh liếc mắt một cái là giao cho hai người bọn họ.

Hắn làm vậy, vừa cho bọn họ luyện tập, vừa để bản thân tiết kiệm được thời gian đi khám chữa cho người mắc phải bệnh trạng phức tạp hơn.

Từ đó khiến hiệu suất khám chữa bệnh tăng lên.

“Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần, cứu mạng bác sĩ Trần.”

Trần Khánh vừa châm cứu xong cho một bệnh nhân, đã thấy một người chạy từ ngoài cửa vào, vừa khóc lóc kêu trời kêu đất, vừa mở mồm gào to tên hắn.

Trần Khánh nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn bệnh nhân không tuân thủ quy củ này, nhưng nhìn kỹ một hồi mới phát hiện đối phương đúng là người quen: “Sao anh lại tới đây?”

Trịnh Xuyên lộ ra vẻ mặt khổ sở, nói: “Bác sĩ Trần, bỗng nhiên hôm qua tôi bắt đầu ho ra máu, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bọn họ nói tôi bị xuất huyết đường tiêu hóa, tình trạng xơ gan càng ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ Trần, không phải cậu đã nói tình trạng tôi sẽ không chuyển biến xấu đi sao?”

Xơ gan?

Bệnh nhân và người nhà xung quanh nghe vậy, đều nhao nhao nhìn về phía Trịnh Xuyên.

Món đồ chơi này cũng không phải là bệnh nhỏ đâu.

Phải biết rằng, rất nhiều bệnh viện đều nói xơ gan là một căn bệnh mãn tính không thể nghịch chuyển được. Mà nếu không thể khống chế nó, ngắn thì ba đến năm năm, dài thì hơn mười năm, nhất định sẽ phát triển thành xơ gan giai đoạn cuối, đến lúc đó, tỷ lệ mắc ung thư gan rất cao.

Trần Khánh nhíu mày: “Anh xác định là mỗi ngày anh đều làm theo những lời tôi nói chứ?”

Trịnh Xuyên liều mạng gật đầu: “Tôi làm, mỗi ngày tôi đều làm.”

Không đúng.

Trần Khánh tin tưởng vào phán đoán của mình. Với tình huống lúc đó của Trịnh Xuyên, nếu đối phương chịu nghỉ ngơi và ăn uống lành mạnh, tuyệt đối không thể xảy ra tình trạng xuất huyết đường tiêu hóa được.

Hơn nữa theo phong cách và hành vi trước đây của Trịnh Xuyên, nếu gã thật sự làm theo những gì hắn dặn dò mà vẫn gặp phải tình trạng này, chẳng phải nói, ngay từ đầu, hắn đã phán đoán sai lầm rồi sao?

Nhưng nếu đối phương thực sự cho rằng hắn phán đoán sai lầm thì vì sao ngay khi tới đây, gã lại không hề nổi giận với hắn? Chỉ một mực kêu gọi hắn hãy cứu lấy gã thôi?

Phương diện này nhất định có vấn đề.

“Anh đã đăng ký lấy số chưa?” Trần Khánh hỏi.

Khuôn mặt Trịnh Xuyên thoáng ngưng trệ một chút: “Đăng… ký? Bác sĩ Trần, tôi đã bị như vậy mà vẫn phải đăng ký lấy số sao?”

“Tình huống của những bệnh nhân tới đây đều nghiêm trọng hơn anh rất nhiều. Hơn nữa, đã đến chỗ của tôi trừ phi là thời khắc sinh tử, nếu không tuyệt đối không được chen ngang, mời quay lại xếp hàng đi.” Trần Khánh nói.

Trịnh Xuyên còn muốn nói cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc của Trần Khánh, tới cuối cùng, gã cũng không dám làm càn quá mức, chỉ có thể thành thành thật thật đi ra khỏi phòng khám.

Lần chờ đợi này kéo dài thật lâu, buổi sáng trôi qua, mãi đến bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đến lượt Trịnh Xuyên.

Lúc này, trên mặt Trịnh Xuyên đã mang theo cau có, tức giận vô cùng, nhưng gã lại không dám phát tác trước mặt Trần Khánh.

“Anh ngồi đi, đưa tay ra đây. ” Trần Khánh nói.

Trịnh Xuyên lập tức đặt tay lên bàn, khi ngón tay Trần Khánh chạm vào cổ tay gã, không biết tại sao, bỗng nhiên gã lại có chút chột dạ.

Nhưng hẳn là hắn không nhìn ra đâu, dù hắn có là bác sĩ trung y thần kỳ, có thể thông qua bắt mạch mà biết được toàn bộ tình huống bên trong thân thể gã, chẳng lẽ hắn còn có thể biết được mấy ngày nay gã đã làm cái gì hay sao?

Ngay khi ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, khóe miệng Trịnh Xuyên lập tức nhếch lên một nụ cười đắc ý, sau đó, gã tùy tiện giương mắt lên, lại lập tức chạm phải ánh mắt sáng như ngọn đuốc của Trần Khánh.

“Ho ra máu? Còn chảy máu đường tiêu hóa? Anh tính mang một chút bệnh trạng trên Baidu đến lừa gạt tôi? Tôi nói cho anh biết, mấy ngày nay, anh hoàn toàn không làm theo những lời tôi dặn, không một ngày nào chịu nghỉ ngơi đúng giờ, ngay cả ba bữa cơm cũng ăn không có quy luật. Đã đến nước này, anh còn không biết xấu hổ mà đến tìm tôi? Hay là anh cảm thấy chỉ cần dùng kêu khóc vài câu, chỉ cần nói vống lên bệnh tình của mình là có thể lừa gạt tôi tới chữa trị cho anh?” Trần Khánh lạnh nhạt nhìn Trịnh Xuyên.

Trần Khánh không tức giận, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Có vài người vốn là như vậy đó.

Rõ ràng hắn đã nói cho đối phương biết lựa chọn nào mới là chính xác để tiếp tục sống sót, nhưng đối phương lại nhất định muốn đâm đầu vào đường chết, còn tỏ ra đắc chí vô cùng.

Toàn thân Trịnh Xuyên lập tức mềm nhũn xuống, chỉ có cái miệng chết đến nơi vẫn còn cứng: “Tôi không có. Tôi đều làm theo những lời cậu nói mà, mỗi ngày sẽ đi ngủ lúc mười giờ thức dậy năm giờ, còn chăm chỉ rèn luyện, ngay cả ăn cơm cũng làm theo những lời cậu nói, tôi...”

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Trung Y của Ức Ốc Ngư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!