“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ tùy ý để hắn ở bên ngoài kia rêu rao bịa đặt?”
“Không có biện pháp nào khác. Đầu năm nay, chi phí để phạm tội quá thấp mà, người ta chỉ cần mở miệng là có thể bịa đặt nên một câu chuyện sống động như thật, nhưng người bị hại cần phải chạy gãy chân cũng chưa chắc đã có thể bác bỏ được tin đồn thất thiệt kia. Lại nói, không phải trên mạng từng có vụ một nhà văn bị tố là làm tình với người hâm mộ vị thành niên sao? Người hâm mộ vị thành niên nọ còn đứng ra xác nhận, kết quả là nhà văn kia bị kiện tới hai năm. Tới cuối cùng mới biết chủ tài khoản Weibo của người hâm mộ kia chính là một đứa trẻ vị thành niên tám mươi tuổi.”
“Ah!? Kiện cáo tới hai năm, tốn biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc, lại cho ra kết quả như vậy?”
“Thủ tục pháp lý của chúng ta vốn lằng nhằng dài dòng như vậy đó. Cho nên, anh cảm thấy với tính tình của chủ nhiệm Trần, người ta sẽ lãng phí thời gian đi tính toán với loại người như bệnh nhân kia sao?”
“Nhưng chuyện này … cứ để mặc vậy đúng là quá uất ức mà.”
“Ai? Không phải trước kia anh không thích chủ nhiệm Trần sao? Sao bây giờ lại cảm thấy bất bình vì đối phương chứ?”
“Thì chuyện gì đi chuyện ấy, tôi không thích cậu ta bởi vì sau khi cậu ta tới đây, khoa nội một đã thay đổi, nhưng hiện giờ cậu ta bị người ta tung tin đồn thất thiệt, tôi nhìn không quen. Nói cho cùng, y thuật của cậu ta được rất nhiều bệnh nhân tán thành, không nên bị đối xử như vậy.”
“…”
Hiển nhiên, không ít bác sĩ trong văn phòng khoa nội một của trung y viện, đã biết chuyện ngày hôm qua.
Trần Khánh với tư cách là trưởng khoa nội một, hắn đến bệnh viện mới được một tháng nay, lại điều trị khỏi cho vô số bệnh nhân tìm đến nhờ giúp đỡ.
Tuy y thuật của bọn họ không cao, nhưng mắt không mù.
Không nói tới gương mặt tràn đầy vui sướng của những bệnh nhân sau khi rời khỏi phòng khám của hắn, chỉ tính riêng trong khoảng thời gian này, Trần Khánh đã nhiều lần nhận được cờ thưởng, có tới ba, bốn mươi tấm cũng đủ hiểu được trình độ y thuật của hắn cao tới cỡ nào rồi.
Bởi vì có rất nhiều bác sĩ, dù làm cả đời cũng không nhất định sẽ đạt được con số đó!
Vậy mà Trần Khánh chỉ mất một tháng lại hoàn thành được rồi.
Bởi vậy, dù trong khoa nội một có rất nhiều người không thích Trần Khánh, cảm thấy hắn tới đây làm hỗn loạn nơi làm việc của bọn họ, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng không thể không bội phục y thuật của Trần Khánh, thậm chí ở chung nhiều ngày như vậy, tất cả mọi người đã bắt đầu chân thành kính nể đối phương rồi.
Hiện giờ, khi nhìn thấy có người xấu bụng, cố tình bôi nhọ thanh danh của Trần Khánh, mọi người không thể nín nhịn nổi, ai nấy đều căm giận bất bình.
“Chủ nhiệm Trần.”
Ngay khi mọi người đang trao đổi, bỗng nhiên bóng dáng Trần Khánh lắc lư trước cửa phòng làm việc của bác sĩ, Lý Kim Phong đã nhạy bén chú ý tới hắn rồi.
Vốn dĩ hôm nay Trần Khánh không cần đến tọa chẩn, nhưng hắn muốn mang thuốc đến cho Dương Các. Bởi vậy, sau khi chạy đến khoa nội trú một chuyến, hắn cũng thuận tiện chạy tới văn phòng khoa nội một, mang đống cờ thưởng tích góp được trong mấy ngày nay về Hán Y Đường.
Dù sao ở trung y viện hắn cũng chỉ là một chủ nhiệm được mời từ bên ngoài đến, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải rời đi, cho nên Trần Khánh chưa bao giờ coi nơi này là nhà của mình.
“Sớm nha. Sao cậu còn chưa đến phòng khám?” Trần Khánh cười hỏi.
Lý Kim Phong nói: “Hôm nay tôi nhận nhiệm vụ đi thống kê ca bệnh.”
Trần Khánh gật gật đầu: “A, được, vậy cậu làm việc đi.”
Nói xong, Trần Khánh lập tức muốn đi đến phòng làm việc của mình.
Nhưng Lý Kim Phong lại vội vàng hô một tiếng: “Chủ nhiệm Trần.”
Trần Khánh quay đầu nhìn về phía Lý Kim Phong: “Sao vậy, có việc gì ư?”
Lý Kim Phong hỏi: “Chủ nhiệm Trần, anh có biết chuyện người bên ngoài kia đang bịa đặt vu khống anh không?”
Trần Khánh nghe vậy, lập tức cười ha hả: “Cậu cũng thấy rồi sao?”
Lý Kim Phong từ chối cho ý kiến: “Anh trai tôi làm việc ở đồn cảnh sát, anh có muốn tôi…”
Không đợi Lý Kim Phong nói xong, Trần Khánh đã bày ra vẻ mặt không quan tâm: “Không cần thiết, tôi tức giận với một người sắp chết làm gì?”
Hả?
Người sắp chết?
Lý Kim Phong hơi ngẩn ra, lại lập tức truy vấn: “Chủ nhiệm Trần, ý của anh là, người vu khống anh sắp chết rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, nhóm bác sĩ trong khoa nội một đều dựng thẳng lỗ tai lên, thân thể không khỏi nghiêng ra bên ngoài, thuộc tính hóng hớt bùng nổ, nhiệt tình hừng hực thiêu đốt.
Trần Khánh cười nói: “Ừm… cũng không quá nhanh, nhưng khẳng định là không thể thiếu được ốm đau tra tấn. Theo tôi dự đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì trong vòng một tuần này, hắn sẽ xuất huyết đường tiêu hóa, ngay sau đó là gan bụng trướng nước, hơn nữa bản thân còn mắc phải can úc khí trệ. Loại người vừa có âm thực, lại mắc hội chứng tích tụ này, có thể sống được lâu sao?”
Âm thực là tích, khí trệ tức tụ.
Tích do ngũ tạng sinh ra, tụ do lục phủ thành ra.
Hội chứng tích tụ bình thường là trong bụng kết thành cục, hoặc đau hoặc trướng, tụ tán vô thường, đau không định vị.
Đơn giản một chút chính là khí này, sau khi hỗn loạn, tụ tập cùng một chỗ sẽ kết thành cục, sau đó, người bệnh sẽ có cảm giác đau trướng, bình thường sẽ trướng ở bụng, nhưng đau lại chạy khắp toàn thân, không có quy luật.
《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 gọi là ‘Tích’ và ‘Tụ’, hai loại triệu chứng này đều trải qua tích lũy từng ngày mới có.
Trong 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》Linh Xu · Ngũ Biến Thiên đã đề cập đến hội chứng tích tụ như sau: ‘Làn da mỏng mà không hồng hào, bắp thịt không rắn chắc mà mềm nhão. Như vậy là tràng vị tắc nghẽn, một khi tắc nghẽn thì tà khí bị ngưng trệ, ngưng trệ thành tích tụ và làm tổn thương đến tỳ vị. Trong khoảng tỳ vị, nếu những khí ấm lạnh không được điều hòa thì tà khí sẽ đến, làm cho lượng dự trữ ngưng trệ, khiến cho tích tụ càng ngày càng lớn lên.”
Những lời nói này về nguyên tắc trị liệu và hình thành chứng tích tụ.
Cho nên, hơn phân nửa nguyên nhân khiến người bệnh mắc phải hội chứng tích tụ có liên quan đến thể chất. Mà thể chất lại có liên quan đến thói quen sinh hoạt và hoàn cảnh sinh trưởng của một con người.