Trịnh Xuyên vừa bị xơ gan, cũng chính là hội chứng tích lũy, lại có tính cách vui giận thất thường, dẫn đến can úc khí trệ, cộng thêm rượu chè ăn uống quá độ khiến thực trệ đàm trở [1], mà chưa hết, gã còn mắc phải thói quen thức khuya trí mạng này. Bởi vậy, gần như Trần Khánh không cần phải suy đoán gì nhiều, đã biết nếu đối phương cứ một mực giữ đúng nếp sinh hoạt độc hại này, khẳng định là trong thời gian ngắn tiếp theo, bệnh tình sẽ kịch liệt chuyển biến xấu đi.
[1] : đồ ăn bị ứ đọng, lại có đàm ngăn cản ở cổ họng.
Còn nữa, ngũ tạng của gã đã từ bỏ trị liệu, còn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đồng quy vu tận với gã.
Cho nên… coi như gã cũng thành công rồi, bởi vì có mấy con đường đi tìm chết mà một mình gã lựa chọn hết cả!
Loại người này còn có cái gì đáng để Trần Khánh phải tức giận đây?
Ngay cả đáng thương cũng không nha!
Tự làm tự chịu thôi!
“Nhưng tôi thấy giọng nói trong video của hắn còn trung khí mười phần, không giống như một người bệnh sắp không chịu nổi.” Lý Kim Phong nói.
Trần Khánh cười nói: “Bệnh đến như núi đổ, cậu cứ chờ đi. Nội trong tuần đầu tiên của tháng tám này, hắn sẽ không chịu nổi.”
Sở dĩ Trần Khánh dám khẳng định như vậy, là bởi vì hắn hiểu hai mươi bốn tiết.
Lại nói từ ngàn xưa, nhóm lão tổ tông đã căn cứ vào quan sát tinh tượng mà chế định ra hai mươi bốn tiết, bởi vậy có thể hiểu rằng, hai mươi bốn tiết này không những nói về thời tiết thay đổi và nhiệt độ biến hóa, bên trong còn ẩn chứa quy luật diễn sinh của ngũ hành trong phương thiên địa này.
Mỗi một tiết đều đại biểu cho hướng đi của khí!
Ví dụ như mùa xuân dưỡng can, mùa hè dưỡng tâm, mùa thu dưỡng phế, mùa đông dưỡng thận, bốn mùa dưỡng tỳ vị.
Vì sao trung y lại muốn thông qua bốn mùa để chế định quy luật dưỡng sinh?
Chính vì thuộc tính ngũ hành trong thiên địa tại mỗi mùa, mỗi tiết này đều có hưng suy của nó.
Ví dụ như mùa xuân, mộc khí vượng nhất. Mà trong mùa xuân, đương nhiên là mộc khí vào ngày Kinh Trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3) sẽ thịnh nhất.
Vì sao Trần Khánh lại dám kết luận Trịnh Xuyên sẽ không chịu nổi tuần đầu tiên của tháng tám?
Chính vì ngày 8 tháng 8 là lập thu, cũng là đường ranh giới giữa mùa hè và mùa thu, nó đại biểu cho thời khắc hỏa khí suy yếu đến điểm thấp nhất, và kim khí bắt đầu tăng lên.
Kim khắc cái gì?
Đương nhiên là mộc!
Hơn nữa, tại sao rõ ràng Trịnh Xuyên đã bị xơ gan, nhưng trong cơ thể lại không có bao nhiêu cảm giác?
Bởi vì thật trùng hợp, bệnh tình của gã lại phát triển đến thời kỳ tương đối nghiêm trọng vào mùa hè. Mà mùa hè vốn nóng, tâm khí vượng nhất, cũng tương đương với chức năng của tâm mạnh nhất, bởi vậy kể cả khi can mộc bị tổn thương, không thể trợ hỏa, tâm cũng không phát sinh vấn đề gì quá lớn.
Lúc này, gã chỉ cảm thấy một là trong cơ thể có chút hỏa vượng, hai là không hiểu vì sao be sườn lại đau đớn, ăn nhiều không tiêu hóa được vân vân… nếu không phải Trần Khánh nhắc nhở, gã tuyệt đối không ý thức được mình đã bị xơ gan.
Nhưng sau khi mùa hè trôi qua, tâm hỏa không được năng lượng từ bên ngoài hỗ trợ, những tai hại trên cơ sẽ lộ rõ ra ngoài, không sót một điểm nào.
Đến lúc đó, nội ngũ hành trong thân thể Trịnh Xuyên và ngũ hành trong thiên địa bên ngoài đều bắt đầu phát huy tác dụng, và hiển nhiên, gã cũng sẽ nghênh đón thời khắc thống khổ nhất.
Đây chính là năm vận lục khí Trần Khánh đã lĩnh ngộ được sau khi học tập bí điển đạo gia, lại ôn tập thêm vài lần《 Hoàng Đế Nội Kinh 》nữa.
“Cái này... Chủ nhiệm Trần, ngay cả ngày tháng anh cũng có thể nói ra ư?” Lý Kim Phong trợn tròn mắt.
Hiện tại, còn chưa tới ba ngày nữa sẽ bước vào tháng tám, nói cách khác sang tuần sau, người tên Trịnh Xuyên này sẽ tự ăn ác quả do mình trồng rồi?
Có chút ly kì cổ quái nha!
Tạm thời Lý Kim Phong không thể lý giải được, rốt cuộc Trần Khánh đã dựa vào loại lực lượng gì để nói ra những lời này, nhưng gã lại tin tưởng đối phương vô điều kiện.
Bởi vì Trần Khánh không phải loại người bắn tên không đích, nếu hắn đã nói rõ ràng như vậy, thì khẳng định là bên trong sẽ có đạo lý riêng.
Và hiện giờ gã không hiểu, chỉ vì gã còn chưa học được mà thôi.
“Ha ha ha, chờ đến khi cậu hiểu rõ hơn một chút về ngũ vận lục khí, tự nhiên cậu cũng có thể hiểu được tôi đang nói cái gì.” Trần Khánh cười nói.
Ngũ vận lục khí?
Lý Kim Phong biết thứ này.
Nghe nói những vị bác sĩ trung y lợi hại đều hiểu về ngũ vận lục khí, nhưng thứ này quá khó hiểu, muốn biết về nó, còn phải học ngũ hành bát quái, rồi cái gì mà âm hào dương hào nữa.
Thế nhưng, ngay cả đọc thử một hồi, Lý Kim Phong cũng không hiểu, càng đừng nói đến chuyện học tập.
Gã chỉ cần học được trung y, đã muốn tạ ơn trời đất rồi, về phần thứ càng thêm huyền học hơn kia, tạm thời còn chưa có tâm lực kia đi chạm vào.
Tuy những lời nói này của Trần Khánh không giúp Lý Kim Phong thấy rõ được sự chênh lệch giữa hai người bọn họ, nhưng Lý Kim Phong vốn chưa từng so suy nghĩ so sánh bản thân với Trần Khánh.
Gã chỉ hy vọng mình có thể làm một bác sĩ trung y bình thường, đủ khả năng chữa chút bệnh nhỏ là được.
Trong lúc Lý Kim Phong đang ngây người suy nghĩ, Trần Khánh chợt vỗ vỗ bả vai gã coi như tạm biệt rồi lập tức đến phòng làm việc của mình lấy cờ thưởng ra bỏ vào túi, và rời khỏi khoa nội một.
Lúc này các bác sĩ khác mới tiếp tục triển khai một hồi thảo luận kịch liệt.
“Vừa rồi anh có nghe thấy không, chủ nhiệm Trần nói người nọ tất phải chết đấy!”
“Quá ly kỳ cổ quái, nhưng không giống như đang nói dối.”
“Chẳng lẽ ngũ vận lục khí còn có thể tính ra thời gian người nọ ợ ra rắm (chết) ư? Loại chuyện này quá mức huyền học rồi, không sao hiểu được, tôi có cảm giác nó giống như đoán mệnh vậy.”
“Nhận định này... tuy có chút thái quá, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Tôi còn nhớ lúc mình học đại học, có một thầy giáo từng nói rồi, bác sĩ trung y lợi hại có thể thông qua ngũ vận lục khí để tính toán ra trong mỗi một năm, phần lớn con người sẽ mắc phải loại bệnh gì. Ông ấy từng nói vào năm 2002, Thượng Kinh có một hội trung y, trong hội có một vị bác sĩ trung y đã tính toán và cho ra kết quả khoảng nửa đầu năm 2003, phía Nam Trường Giang sẽ có lũ lụt, trước và sau đông chí, ở Dự Châu sẽ phát sinh một loại bệnh truyền nhiễm kỳ quái, nhưng đến mùa hè năm sau sẽ chấm dứt. Hai dự đoán này đều đúng cả, nhưng lời nói của vị bác sĩ trung y kia chỉ lan truyền trong vòng quan hệ rất nhỏ của đối phương thôi, nên không được mọi người coi trọng.”