Dù đã lên đại học, cô vẫn không hề quên những công việc này, thậm chí thao tác làm việc còn thuần thục hơn trước.
Trần Khánh cười cười nhìn cô em nhỏ đã trưởng thành, sau đó nhanh chóng bước vào Hán Y Đường, đến hiệu thuốc phối một ít dược liệu sinh tân chỉ khát, hộ can minh mục. (Tiết nước bọt, giải khát, bảo vệ gan, làm sáng mắt)
Làm xong những thứ này, Trần Khánh lại đi tới nhà kho nhỏ, kiểm tra tình huống của bà Hứa Văn Diệu.
Trải qua khoảng thời gian điều trị này, tốc độ khôi phục của lão nhân gia rất nhanh.
Đạt được kết quả này là nhờ Trần Khánh đã giúp bà khôi phục vị khí.
Sau khi có lại cảm giác thèm ăn, lão nhân gia đã ăn nhiều hơn, một khi hấp thụ nhiều thủy cốc tinh vi, lục phủ ngũ tạng cũng được nuôi dưỡng, nhất là thận thủy. Thận tinh khôi phục khiến cho lão nhân gia có thể khống chế quá trình bài tiết rất tốt, không giống như trước kia, cứ vài giờ một lần là đại tiểu tiện không tự chủ, khí tức trong thân thể cũng xói mòn theo, tình huống càng ngày càng sa sút.
Thận thủy khôi phục, khiến cho cốt tủy, tủy não chậm rãi sản sinh thêm.
Sau khi xương cốt và đại não của lão nhân gia nhận được dinh dưỡng, cả lực lượng tứ chi lẫn khả năng suy nghĩ của đầu óc đều được cải thiện rất nhiều, không còn như trước kia nữa.
Tuy không thể giống như người bình thường có thể nói chuyện, có thể hành động, nhưng đã bà đã có thể điều khiển biểu cảm trên gương mặt, cũng có thể hơi di chuyển phần hông một chút.
“Thầy.” Hứa Văn Diệu đi ngang qua kho hàng, thấy Trần Khánh đang bắt mạch cho bà nội, lập tức tiến lên chào hỏi.
Trần Khánh gật gật đầu, vừa trị liệu cho bà nội cậu bé, vừa hỏi: “Con đọc Châm cứu Đại Thành thế nào rồi?”
Hứa Văn Diệu ngượng ngùng nói: “Con xem không hiểu.”
Trần Khánh cười nói: “Không sao cả, cứ nhớ kỹ trước rồi hiểu sau cũng được, từ từ con sẽ biết thôi.”
Hứa Văn Diệu gật đầu: “Vâng.”
Trần Khánh cười nói: “Bà nội con khôi phục không tệ, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng qua một tháng nữa là bà có thể xuống giường rồi. Đến lúc đó, con có thể dạy bà nội Bát Bộ Kim Cương Công, như vậy bà sẽ khôi phục nhanh hơn.”
Trước mắt Hứa Văn Diệu lập tức sáng ngời: “Vâng vâng.”
Cậu bé đã hạ quyết tâm, nhất định phải luyện thật tốt Bát Bộ Kim Cương Công.
…
Cùng thời điểm này, hai vị cảnh sát nhân dân cùng một người đàn ông trung niên bước đến bên ngoài Hán Y Đường.
Sau khi ba người bọn họ đi vào, lập tức hướng về phía một y tá ở quầy lễ tân bên cạnh.
“Xin cho hỏi một chút, các cô có trông thấy một đứa nhỏ tên là Hứa Văn Diệu hay không? Camera giám sát cho thấy sau khi đứa bé này rời đi, nó đã từng đến chỗ các cô. Hơn nữa mấy ngày nay, nó vẫn một mực ở lại nơi này.” Cảnh sát hỏi.
Y tá lập tức nói: “A, Tiểu Hứa hả? Các anh tìm cậu bé có chuyện gì không?”
Cảnh sát chỉ vào người trung niên bên cạnh, giới thiệu: “Đồng chí này là cán bộ phụ trách công tác xóa đói giảm nghèo, Hứa Văn Diệu là một thành viên thuộc hộ nghèo do anh ấy phụ trách. Đoạn thời gian trước, Hứa Văn Diệu mất tích, chúng tôi phải kiểm tra camera giám sát, mới phát hiện cậu bé từng tới nơi này.”
Y tá nhìn người trung niên đang đứng bên cạnh người cảnh sát nhân dân kia, làn da ngăm đen, sắc mặt tiều tụy, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Các anh muốn đưa Tiểu Hứa đi sao?” Y tá cảnh giác hỏi.
“Thằng bé đâu?” Tâm trạng của Bành Viêm có chút kích động, gã lập tức hô lớn.
Y tá bị tiếng la hét đột ngột của gã dọa sợ, thân thể không khỏi ngửa về phía sau.
Cảnh sát lập tức vỗ vỗ bả vai Bành Viêm, ra hiệu cho gã ổn định cảm xúc của bản thân.
Lại nói, mấy ngày nay, vị cán bộ xóa đói giảm nghèo này không ít lần chạy đến đồn cảnh sát, mỗi ngày gã đều canh giữ trong phòng camera giám sát của bọn họ, cùng bọn họ xem camera giám sát.
Một vị cán bộ có trách nhiệm như vậy cũng khiến những cảnh sát nhân dân này cực kỳ kính nể.
“Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu cho rõ tình hình gần đây của cậu bé thôi. Về phần tương lai sau này của cậu bé, lại cần trưng cầu ý kiến nhiều mặt.” Cảnh sát nhân dân nói.
Y tá liếc mắt nhìn ba người một cái, nhíu mày nói: “Vậy các anh chờ một chút.”
Nói xong, cô y tá lập tức chạy vào bên trong.
Sau khi chạy khắp mấy phòng khám, cuối cùng cô cũng tìm được Trần Khánh và Hứa Văn Diệu đang ở bên trong nhà kho.
“Tiểu Khánh, bên ngoài có cảnh sát tới tìm Tiểu Hứa.”
Cảnh sát?
Trần Khánh nghi hoặc nhìn Lưu Mẫn: “Chị Mẫn, chị có hỏi vì sao bọn họ tới đây không?”
Lưu Mẫn lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, nhưng có một cán bộ xóa đói giảm nghèo đi cùng hai người cảnh sát kia tới đây,.”
Ồ?
Chẳng lẽ vị cán bộ xóa đói giảm nghèo này đã đến và phát hiện Hứa Văn Diệu rời khỏi ngôi nhà cũ kia rồi, nên vội vàng báo cảnh sát, cuối cùng là tìm tới Hán Y Đường này?
Xem ra vấn đề không lớn.
“Được, chị Mẫn, em lập tức cùng Tiểu Hứa đi qua.” Trần Khánh cười nói.
Lưu Mẫn thấy thế, lại nhanh chóng xoay người rời đi.
Hứa Văn Diệu vội vàng túm lấy góc áo Trần Khánh. Cậu không nói gì, chỉ im lặng như muốn biểu đạt ý tứ của mình.
Trần Khánh cười xoa xoa đầu Hứa Văn Diệu, hắn hiểu, Hứa Văn Diệu đang sợ, nhưng lại không muốn mang đến cho mình áp lực quá lớn.
Dù cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, những gì từng trải qua trước đó đã khiến cậu hiểu được, thuê lao động trẻ em là vi phạm pháp luật, trong khi Trần Khánh lại tạo điều kiện cho cậu phụ giúp công việc tại hiệu thuốc...
“Đừng sợ.”
Sau khi Trần Khánh rút châm cho bà nội, đã nhanh chóng dẫn Hứa Văn Diệu cùng đi tới đại sảnh Hán Y Đường.
Trong nháy mắt khi hai người bọn họ xuất hiện, Bành Viêm chợt đỏ hốc mắt, lập tức chạy đến trước mặt Hứa Văn Diệu.
“Chú Bành.” Hứa Văn Diệu có chút xin lỗi, mở miệng nói.
Bành sao?
Trần Khánh nhìn người trung niên với khuôn mặt tiều tụy trước mắt, vừa nhìn đã biết mấy ngày nay đối phương một mực ngủ không ngon, trong đầu cũng lập tức nhớ tới cuốn sổ kia của Hứa Văn Diệu.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Bành Viêm ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên vai cậu bé, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thực xin lỗi, chú Bành, là cháu đã làm chú lo lắng rồi.” Hứa Văn Diệu nhìn thấy bộ dáng này của Bành Viêm, trong lòng cũng có chút khó chịu.