“Mẹ kiếp, là thật hay giả?”
“Thật đó, thầy tôi còn có video họp hội nghị, ở trong điện thoại di động của tôi có lưu trữ, cũng không biết nhiều năm qua còn có thể tìm được hay không?”
“Mau tìm đi, còn nữa, lão thần tiên ấy là ai vậy?”
“Chính là Kỳ Vĩnh, Kỳ lão ở phủ Ôn Thị Dương Châu chúng ta, danh sư đại y đã lĩnh hội được tề châm đó.”
“…”
“Anh Tiểu Khánh!”
Trước cửa Hán Y Đường, Trần Khánh đang đi vào, bỗng nhiên lại nghe thấy bên kia đường truyền đến một tiếng kêu trong trẻo, đợi đến lúc hắn quay đầu nhìn lại, một bóng dáng thanh thoát đã đi thẳng tới chỗ hắn rồi.
Hắc!
Chu Dĩnh ôm lấy cổ Trần Khánh, hai chân trực tiếp kẹp lấy thắt lưng hắn, như một con gấu koala treo trên người Trần Khánh.
Trần Khánh lập tức vỗ vỗ lưng Chu Dĩnh, quát lớn: “Đi xuống, một cô gái như em làm như vậy ngay trước mặt mọi người, mà không biết xấu hổ à?”
Nếu là khi còn bé, Trần Khánh còn không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, dù sao Chu Dĩnh cũng thường xuyên làm như vậy, nhưng hiện tại cô đã học đại học rồi, trở thành một cô gái lớn, vẫn còn làm những hành động giống như khi còn bé như vậy, thực sự có chút không thể nào nói nổi.
Chu Dĩnh cười hắc hắc, lập tức nhảy xuống từ trên người Trần Khánh: “Thế nào? Anh có ngạc nhiên vui mừng hay không?”
Trần Khánh nhéo nhéo mũi Chu Dĩnh, nói: “Mừng rỡ thì không, nhưng kinh ngạc thì có không ít nha. Nói đi, có phải lúc đi làm công, em đã từng bị cảm nắng rồi?”
Nụ cười trên mặt Chu Dĩnh lập tức trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh, đã khôi phục lại: “Không có, anh hỏi như vậy làm gì?”
Trần Khánh bày ra biểu cảm “Em còn định gạt anh sao?”, rồi lập tức nói thẳng: “Mặt em trắng bệch không bình thường, điển hình là tân dịch sụt giảm, đây là mồ hôi chảy nhiều dẫn đến tâm dịch không đủ, khẳng định là đã từng ngất xỉu. Tròng mắt trắng còn có tơ máu, vừa nhìn đã biết em thường xuyên thức đêm. Được rồi lại đây, để anh bắt mạch cho em, xem rốt cuộc là trong khoảng thời gian này, em đã làm cái gì rồi!”
Chu Dĩnh lập tức đưa tay ra sau lưng: “Anh Tiểu Khánh, anh thật là đáng sợ.”
Trần Khánh dở khóc dở cười nói: “Đáng sợ hả? Anh đang suy nghĩ cho sức khỏe của em đó, có biết không.”
Chu Dĩnh hé miệng nói: “Nhưng mà… có phải mỗi khi anh mở mắt ra nhìn thấy người khác, là trong đầu đã suy nghĩ xem rốt cuộc người đó bị bệnh gì rồi, đúng không?”
Ách…
Hình như đúng là như vậy thật.
Hiện tại, Trần Khánh đã có chút xu hướng mắc bệnh nghề nghiệp rồi, nhất là sau khi vọng chẩn tăng lên, hắn luôn lơ đãng thông qua khí sắc và diện mạo của đối phương để phán đoán tình trạng thân thể hiện tại của người đối diện.
Đương nhiên, phán đoán thì phán đoán, có nói ra hay không lại là một chuyện khác.
Nếu không phải có quan hệ tốt với Chu Dĩnh, Trần Khánh sẽ không chủ động mở miệng nói ra chuyện này, dù sao loại lời nói này cũng có chút quái lạ. Nhất là khi gặp phải người không quá quen thân, nếu ngươi đi lên liền nói đối phương có bệnh, người khác không đánh ngươi đã xem như tính tình rất tốt rồi.
“Em đừng có ngắt lời. Hiện giờ anh đang nói em đó, một tháng này, em đã làm gì, ở đâu?” Trần Khánh chất vấn.
Chu Dĩnh quay đầu lại nhìn về phía cửa hàng ăn sáng của mẹ, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Khánh, em nói cho anh biết, nhưng anh không được nói cho mẹ em biết đâu.”
“Em chỉ tới trung tâm thương mại mặc đồ giả làm gấu, mời chào khách nhân mà thôi. Còn chuyện cảm nắng, bởi vì điều hòa trong trung tâm thương mại bị hỏng mấy tiếng đồng hồ, em lại không thể mặt dày mà tự ý cởi bộ đồ gấu kia ra, mới... Kỳ thật cũng không có chuyện gì, qua một, hai ngày nữa là ổn rồi.”
“Anh xem, đây là tiền lương em kiếm được, hơn hai ngàn đó, đợi lát nữa em mời anh ăn cơm nhé, hắc hắc.”
Chu Dĩnh khoe khoang tiền tiết kiệm của mình trong Wechat với Trần Khánh, nhưng không hề nhận ra vẻ đau lòng vừa lóe lên trong đáy mắt đối phương.
Giữa thời tiết bốn, năm mươi độ này, cô bé còn mặc bộ đồ giả làm gấu, dù không đứng trực tiếp dưới ánh mặt trời, nhưng làm công việc như vậy cũng không hề dễ dàng.
Huống chi cô bé ngốc này, vẫn còn mặc nó dù điều hòa đã bị hỏng, Trần Khánh thật muốn cho cô bé một cái ký đầu, nhưng nhìn cô bé khoe khoang khoản tiền lương do tự tay mình kiếm được như đang hiến vật quý cho mình xem, Trần Khánh thật sự không xuống tay nổi.
“Vậy thức đêm thì sao? Đừng có lấy lý do cần làm bài tập, đại học nghỉ hè không có bài tập về nhà.” Mặt Trần Khánh sầm xuống.
“Em muốn thi nghiên cứu sinh.” Chu Dĩnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói.
Ồ?
Câu trả lời này thực sự làm Trần Khánh có chút bất ngờ.
Bởi vì hiện tại, Chu Dĩnh mới học năm thứ hai, nói đến thi nghiên cứu sinh vào thời điểm này, hình như có chút sớm.
“Vì sao em lại muốn thi nghiên cứu sinh?” Trần Khánh hỏi.
Chu Dĩnh cười nói: “Bởi vì tỷ lệ trúng tuyển giáo viên trung học ở Giang Hạ của người đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, càng lớn hơn bình thường.”
Trần Khánh khó hiểu hỏi: “Nhưng tại sao em nhất định phải làm giáo viên trung học?”
Chu Dĩnh cười nói: “Vì lương cao nha.”
Trần Khánh bật cười, lý do này rất đơn giản, nhưng lại rất thực tế.
Hiện giờ, giáo viên không thể công khai dạy thêm, khiến cho thu nhập của giáo viên tiểu học và trung học giảm mạnh, nhưng thu nhập của giáo viên trung học lại không bị ảnh hưởng quá nhiều. Ngoại trừ bản thân họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi, thu nhập bình thường vẫn cao hơn giáo viên tiểu học và trung học một chút.
Trần Khánh cười nói: “Nhưng như vậy sẽ rất mệt mỏi.”
Chu Dĩnh không để ý nói: “Chỉ cần kiếm được tiền thôi, bảo em làm gì cũng không mệt. Hơn nữa, anh Tiểu Khánh chẳng lẽ anh cảm thấy mình rất ung dung, thoải mái sao?”
Được rồi, cô nhóc ngày ấy giờ đã trưởng thành, học sư phạm nên miệng lưỡi trơn tru, lưu loát hơn nhiều, không chỉ nói hai, ba câu là có thể lừa gạt được.
Trần Khánh nhìn về phía cửa hàng ăn sáng của dì Trương, chợt hỏi: “Anh trai em đâu?”
Chu Dĩnh nói: “Anh ấy ở bên trong xào mì. Anh Tiểu Khánh, không nói chuyện với anh nữa, em còn phải đi hỗ trợ. Mà anh nhớ kỹ đó, buổi tối em mời, không được từ chối đâu!”
Trần Khánh cười nói: “Được.”
Cô bé nhận được câu trả lời thỏa đáng, lại nhảy nhót trở quay về cửa hàng ăn sáng, giúp mẹ mình một tay, vừa bưng mì vừa quét dọn, bận rộn mà vui vẻ tới quên cả trời đất.