Đường Du Du cũng học ở nơi này chừng một, hai năm, coi như trợ giúp Trương Thúy Hoa vượt qua những ngày tháng gian nan nhất, đồng thời, cũng học được một tay nghề nấu ăn không tồi.
Tới lúc này, bọn họ mới biết, hóa ra môn sở trường nhất của Trương Thúy Hoa không phải là mì, mà là xào nấu.
Chỉ tiếc rằng chi phí mở nhà hàng rất cao, bà ấy không đủ sức, chỉ có thể bắt đầu từ tiệm bán đồ ăn sáng.
Nhưng làm càng lâu, càng có nhiều khách hàng ruột, chừng mười mấy năm trôi qua rồi, bà ấy cũng không tính toán đổi nghề nữa.
"Dì ơi, cháu quét mã nhé!" Trần Khánh ăn xong, nhanh chóng dùng di động trả tiền.
Trương Thúy Hoa đang bận việc, vừa nghe Trần Khánh nói muốn rời đi, bà vừa bỏ gia vị vào mì, vừa hỏi: "Tiểu Khánh à, dì nghe mẹ cháu nói cháu đã bắt đầu tọa chẩn ở Hán Y Đường rồi, thật giỏi nha!"
Trần Khánh cười nói: "Chuyện này có gì đặc biệt hơn người đâu dì. Cháu gặm lão (ăn bám cha mẹ) nhiều năm như vậy, cũng tới lúc phải tự mình đi làm nuôi sống bản thân thôi!"
Trương Thúy Hoa đang đeo khẩu trang, cũng phải bật cười khúc khích: "Nói bừa, lúc đó cháu còn nhỏ, sao lại nói là bản thân gặm lão? Hơn nữa, dựa vào cha mẹ thì có làm sao? Ở xã hội này, có đứa con nào không ở cạnh cha mẹ, nào có mất mặt xấu hổ đến vậy?"
Nói như thế cũng không sai.
Đúng là đầu năm nay, có quá ít những người con có thể dựa vào chính sức mình vươn lên mà không cần tới cha mẹ hậu thuẫn, thậm chí còn ít đến mức có thể ví với lông phượng sừng lân.
Chỉ tính tới một cửa ải kết hôn mua nhà thôi, cũng làm khó được hầu hết tất cả mọi người rồi.
Tốt một chút cũng đào rỗng ví tiền của ba mẹ, kém một chút, còn có khả năng đòi hỏi bậc bề trên chu cấp cho cả đời, đương nhiên cũng đào rỗng ví tiền của bọn họ.
Nói tóm lại, đổi của cải tích tụ cả mấy đời người, để lấy một đống bê tông cốt thép, mới đủ sức duy trì cuộc sống bình thường cho một gia đình nhỏ.
"Dì, sắp nghỉ hè rồi Chu Húc và Chu Dĩnh có trở về không?" Trần Khánh hỏi.
Hai anh em nhà bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, từ năm ngoái, cả hai đều trúng tuyển đại học Phong Dương ở Dự Châu, tuy đây không phải một trong những trường trâu bò nhất của Hoa Hạ, nhưng cũng xem như tồn tại cực kỳ ưu tú trong những trường đại học hạng hai.
Trương Thúy Hoa cũng muốn sau khi hai anh em nhà họ rời khỏi nhà, có thể ở gần chăm sóc lẫn nhau, nên đã hướng cho hai đứa nhỏ nhà mình chọn cùng một trường.
Tính tới thời điểm này, cũng chỉ còn hai tháng nữa là tới nghỉ hè.
"Trở về chứ? Sao lại không được? Mấy đứa nhóc này quen ăn đồ do dì làm rồi, mỗi ngày ở trong trường học đều ồn ào nói nhớ nhà đó, ha hả." Trương Thúy Hoa cười nói.
Chỉ cần nhắc tới hai đứa nhỏ nhà mình, bà sẽ cười cong cong đôi mắt.
"Từ lần trước sau khi tốt nghiệp đại học, đã gần một năm trời cháu chưa gặp mặt bọn họ, xem như lần này có cơ hội rồi." Trần Khánh nhớ lại khi còn nhỏ chỉ cần hắn tan học trở về, đằng sau sẽ có hai cái bình dầu kéo, luôn cười toe toét đi theo.
Trước kia, Trần Khánh là một thế hệ hài tử vương (vua trong đám trẻ nhỏ), mà Chu Húc và Chu Dĩnh bởi vì không có ba ba, lại thêm ăn mặc thật mộc mạc, nên thường xuyên bị một đám tự xưng là trẻ con thành phố bắt nạt.
Trần Khánh không quen nhìn như vậy, chỉ cần thấy có người bắt nạt hai đứa bọn họ, kiểu gì hắn cũng chạy qua đánh người.
Nắm tay không đánh lại thì dùng chân, chân đá không được thì dùng đầu, đầu húc không được thì dùng miệng, nếu đối phương quá nhiều người, hắn sẽ cầm gạch.
Tóm lại, nếu ai dám bắt nạt những đứa trẻ nhỏ yếu ở trước mặt hắn, Trần Khánh sẽ không cho đối phương nguyên lành.
Dần dần như thế, cả đám trẻ nhỏ một thế hệ này đều sợ Trần Khánh, mà cũng từ đó về sau, Chu Húc và Chu Dĩnh chỉ thích đi theo bên người Trần Khánh cùng chơi.
Lúc đầu, Trần Khánh cũng cảm thấy rất phiền, trong lòng chỉ suy nghĩ nên làm thế nào mới cắt đuôi được hai con sên nhỏ này, mãi cho đến khi hai anh em bọn họ đưa hắn đến trước mặt Trương Thúy Hoa.
Cứ như vậy, Trần Khánh đã bắt đầu con đường của chân hương (chỉ tình huống một người đã hạ quyết tâm không đi hoặc không làm việc gì đó, cuối cùng lại làm ngược lại ~ tự vả).
Hắn còn trực tiếp tuyên bố nếu ai dám bắt nạt hai người bọn họ, chính là gây khó dễ với hắn.
Cho nên, mãi cho đến trước khi Trần Khánh lên đại học, ba người bọn họ đều là bạn bè tốt nhất, và cũng từ sau khi Trần Khánh lên đại học, ba người bọn họ mới ít có thời gian giao lưu gặp gỡ nhau.
Nhưng mỗi lúc nghỉ đông và nghỉ hè, Trần Khánh đều sẽ trở lại chơi cùng bọn họ, cũng thuận tiện giúp hai người ấy bổ túc bài học.
"Tiểu Dĩnh rất nhớ cháu. Mỗi khi nó điện thoại về đều nói với dì rằng, chờ sau này khi Tiểu Khánh ca làm bác sĩ, mỗi lần nó bị bệnh tật gì, đều sẽ đến tìm cháu đầu tiên." Trương Thúy Hoa cười nói.
"Cô bé ngốc này..." Trần Khánh dở khóc dở cười, nói: "Dì, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé, hôm nay cháu còn phải tọa chẩn, đã đến lúc phải rời đi rồi."
"Mau đi thôi." Trương Thúy Hoa nói.
Trần Khánh xoay người, bước qua đường cái, trở lại Hán Y Đường.
Phía sau đã có người lục tục đi tới Hán Y Đường, nhưng phần lớn bọn họ đều hướng về phía phòng khám bệnh số một, số hai.
Còn số ba và số bốn, gần như chẳng có mấy người, số năm lại càng không cần phải nói.
Trần Khánh đi vào phòng mạch số bốn, vừa nhìn thoáng qua, đã thấy trên bức tường đối diện cửa phòng có ba lá cờ khen thưởng.
Hai lá trong đó là gửi cho bác sĩ Sở Diêu Quyền, mà một lá khác lại gửi cho bác sĩ Tề Chí Bằng.
Nhưng vị bác sĩ Tề Chí Bằng này đã rời khỏi Hán Y Đường, và Trần Khánh cũng không rõ rút cuộc đối phương đã đi đâu.
Hán Y Đường đã đi vào hoạt động được mười mấy, hai mươi năm, trong khoảng thời gian này, cũng không thiếu các bác sĩ lần lượt rời đi, cũng chỉ có ít ỏi vài người vẫn gắn bó mật thiết với nơi này thôi.
"Ba lá cờ khen thưởng... thật sự không thể nào so sánh với một bức tường đầy những lá cờ khen thưởng bên phòng khám bệnh số một!”
Từ số lượng cờ khen thưởng cũng có thể nhìn ra địa vị siêu nhiên của Triệu Ninh Quân trong Hán Y Đường.
Trần Khánh ngồi trước bàn công tác, bắt đầu khởi động máy tính, cũng như chờ đợi người bệnh tới cửa.