Hắn cảm thấy bản thân có chút nhàn hạ, vì vậy cũng tranh thủ thời gian dạo qua Baidu Tieba (diễn đàn trực tuyến trên Baidu) của trường học mình.
So sánh với diễn đàn Long Y, nơi này chẳng có lấy một chút bầu không khí y học nào cả.
Tất cả những thành viên thường xuyên xuất hiện ở nơi này đều là một nhóm sinh viên đại học năm nhất, năm hai, lứa tuổi nhiệt huyết, sôi nổi, và đương nhiên là thừa thãi hormone đi rải rác khắp nơi.
Có người phát ảnh chụp, có người cầu kết giao bạn bè… Nói chung là rất nhiều những loại hoạt động thường thấy trên một diễn đàn bình thường, chỉ chưa bao giờ thấy bọn họ tán gẫu về chuyện học hành mà thôi.
Đương nhiên Trần Khánh cũng không phải Thánh Nhân gì đó, hắn cũng sẽ vui vẻ lên hóng hớt drama.
Về cơ bản, bất cứ chuyện thú vị nào xảy ra trong trường học, hắn đều biết rõ mồn một.
Trên thực tế, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, hắn từng lăn lộn trong vai trò tiểu ba (theo mình đoán thì là mod của diễn đàn), nhưng sau khi tốt nghiệp, hắn đã xin admin cho mình rút lui rồi.
Và hiện giờ, tuy không còn chức vụ trong người nữa, nhưng hắn vẫn khá yêu thích và sẽ thường xuyên lên Baidu Tieba mua đồ, chỉ là không hay đăng bài hoặc bình luận nhiều như trước kia thôi.
Suy cho cùng, con người ta vẫn luôn thích hoài niệm thanh xuân.
【 Danh y đại sư Quách Bạch Gia muốn đến phủ Giang Hạ toạ đàm diễn thuyết, có người nào cướp được vị trí trong danh sách không? 】
Di?
Lại có người thảo luận về chuyện này!
Trần Khánh tò mò ấn mở bài đăng nọ, lại phát hiện tuy dưới bài đăng chỉ có chừng bốn, năm mươi lời bình, nhưng trong số mấy chục lời bình này lại thật sự có người kiếm được vị trí trong danh sách.
"Giang Hạ ư? Quá xa!"
"Ta có báo danh nhưng không cướp được!"
"Thầy giáo của chúng ta còn không cướp được kia kìa!"
"Khẳng định là bọn họ lại chơi điều động nội bộ, làm sao có thể buông tay cho chúng ta cướp được?"
"..."
"Hắc hắc, ngượng ngùng quá, các vị à, ta cướp được đó!"
"Đậu xanh, có Âu Hoàng (chỉ vận khí vô cùng tốt)!"
"Thiệt hay giả, có ảnh chụp màn hình không?"
"Khẳng định là gạt người. Xung quanh chỗ ta ở có thật nhiều người đều báo danh, nhưng chẳng một ai cướp được cả, ngay cả tìm quan hệ cũng không ăn thua."
"..."
"Lừa các ngươi để làm chi?【 hình ảnh 】 đây, ảnh chụp màn hình đó, tự các ngươi xem đi!"
"Cẩu nha, rất cẩu, ngươi chính là người duy nhất mà ta biết cướp được đó!"
"Anh giai, bao nhiêu tiền thì ngươi nguyện ý nhường lại?"
"Một ngàn, ta ra giá một ngàn!"
"Thôi đi, chỉ có một ngàn mà ngươi đã nghĩ tới chuyện cướp được một vé đi xem Quách đại sư toạ đàm sao? Người ta chính là nhân vật cấp Thái Đẩu trong giới Trung Y đó. Có thể nghe người như vậy diễn thuyết tại hiện trường, đúng là chuyện mà cả đời này cũng chưa chắc đã có cơ hội được hưởng thụ đâu!"
"Đừng nói huyền hồ (ra vẻ thần bí, khó nắm bắt) như vậy. Ta đã xem video Quách đại sư giảng dạy ở trên mạng rồi, cũng không có ngộ đạo nha!"
"Đó là vấn đề của ngươi!"
"..."
Trên thực tế, lời nói kia là hoàn toàn chính xác.
Sở dĩ những vị danh y này có thể nổi tiếng, chẳng những vì kinh nghiệm lâm sàng của bọn họ cực kỳ phong phú, đã tiếp xúc với quá nhiều người bệnh không thể nào đếm xuể, cũng am hiểu số lượng bệnh tật nhiều vô cùng, mà rất nhiều tri thức được lý luận hoá trong sách vở, đều được bọn họ Dung Hội Quán Thông (thông hiểu đạo lý, triệt để thấu hiểu), dựa trên cơ sở đó, bọn họ cũng ngộ ra một vài phương pháp đơn giản mà vô cùng thực dụng.
Mấy thứ này, nếu chỉ dựa vào đọc sách là không thể biết đến, mà thời gian của con người lại có hạn, nếu có thể hấp thụ được những kinh nghiệm mà nhóm danh y đã tổng kết được, sẽ giúp bản thân bớt đi rất nhiều đường vòng.
Đúng là những video trên mạng có thể cung cấp cho người ta rất nhiều tiện lợi, nhưng nó chỉ có thể biểu đạt được một phần nội dung, lại phát ra dưới dạng những đoạn ngắn, hiển nhiên không thể nào truyển tải tốt cả một hệ tư tưởng hoàn chỉnh được.
Còn toạ đàm diễn thuyết, tuyệt đối là một phương thức tuyệt hảo để biểu đạt hệ tư tưởng của bản thân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi lão tiên sinh Quách Bạch Gia nói muốn tới phủ Giang Hạ diễn thuyết, vị trí trong danh sách lại khó cầu như vậy.
Là người học trung y ai không muốn hấp thu một chút kinh nghiệm của nhóm đại sư?
Đương nhiên, dưới hiệu ứng danh nhân, có thể những người tham dự toạ đàm diễn thuyết này, cũng sẽ được tiếp xúc với một vài vòng tròn quan hệ mà bình thường không cách nào tiếp xúc được, và chuyện này sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho quãng đường phát triển sau này của bọn họ.
Hiện giờ trong danh sách nhân viên trung tây y của Hoa Hạ có hơn tám trăm vạn người, nhưng danh sách nhân viên trong trung y chỉ có không đến ba mươi vạn.
Bởi vậy, muốn biểu lộ bản lĩnh của mình ở Hoa Hạ hiện giờ, giới trung y nhất định phải ôm đoàn sưởi ấm.
Nếu không dưới tình huống cả lời nói lẫn hệ thống đều không có gì, chỉ sợ trung y vất vả lắm mới có thể nắm giữ một bộ phận địa vị nhỏ, sẽ quay trở lại thời kỳ hắc ám nhất trước kia.
Nói đến đây cũng đủ hiểu, lão tiên sinh Quách Bạch Gia đã bảy, tám mươi tuổi đời, lại quyết tâm bôn ba như thế, hẳn là trong lòng ông vẫn luôn đau đáu nghĩ suy về tình cảnh sau này của trung y.
Suy cho cùng, vũ khí sắc bén nhất có thể giúp trung y vượt qua đoạn đường quanh co khúc khuỷu, đầy gian truân trước mắt, chỉ có một, đó là hiệu quả trị liệu!
Chỉ có trị được bệnh, trung y mới có thể từng bước một đạt được người dân tán thành.
Ở loại thời điểm này, một vị lão trung y như ông ấy nhất định phải đứng ra chỉ điểm cho càng nhiều bác sĩ trung y trẻ tuổi càng tốt.
Chờ sau khi càng ngày càng nhiều bác sĩ trung y có thể đạt tới trình độ như ông, trung y mới có hy vọng vào tương lai.
"Ai? Vì sao người trực không phải bác sĩ Sở? Xin hỏi bác sĩ Phùng có ở đây không?"
Ngay tại thời điểm Trần Khánh đang xem Baidu Tieba, bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới phía trước phòng khám bệnh.
Ông ấy đưa mắt nhìn Trần Khánh, cho rằng hắn là bác sĩ vừa tới thực tập.
Về phần bác sĩ Phùng trong miệng ông ấy, chính là Phùng Chính Nguyên, một vị bác sĩ khác cũng nằm trong danh sách bác sĩ tọa chẩn ở phòng mạch số bốn.
Nhưng hôm nay còn chưa đến phiên đối phương trực ban.