Nhưng ở thời điểm, bác sĩ trung y khám bệnh, muốn nhìn rõ toàn bộ tình trạng bệnh của đối phương, lại cần phải có bản lĩnh vén bỏ mây mù, thấy được trời xanh.
Nghĩa là tìm ra chứng bệnh căn bản nhất, từ trong một đống những bệnh tật phiền phức xung quanh.
Có lẽ theo suy nghĩ của người ngoài, quá trình này rất đơn giản, nhưng bọn họ lại không biết, một vị bác sĩ muốn thăm dò ra tình huống thân thể của người bệnh trong khoảng thời gian cực ngắn, rồi nhanh chóng cho ra phương án giải quyết, lại cần trải qua mười mấy năm miệt mài trau dồi, nghiên cứu, học tập, mới có thể thực hiện được.
Dù Trần Khánh có giao diện thuộc tính, nhưng nếu hắn không có cơ sở học tập mười mấy năm trước kia, thì đương nhiên, hắn cũng không thể kéo tơ bóc kén (phân tích cực kỳ cẩn thận, từng lớp từng phần theo đúng thứ tự), tìm ra nguyên nhân căn bản dẫn đến chứng bệnh của Phiền Chí Siêu, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn như vậy.
Cho nên, ngành trung y ít người như vậy, cũng có đạo lý nhất định.
Thứ đồ chơi này quá khó để theo đuổi rồi!
Sau khi Trần Khánh châm một lượt cả năm châm kia xuống, hắn ngồi đợi một lát, chờ châm hạ Đắc Khí.
Rất nhanh, những phần cơ thể chung quanh năm huyệt vị vừa được Trần Khánh châm xuống, bắt đầu chậm rãi phát sinh biến hóa.
Vốn dĩ một vòng da xung quanh ngân châm đang có màu vàng, bỗng xuất hiện màu hồng phấn.
Ai?
Cùng lúc đó, Phiền Chí Siêu cũng cảm nhận được điểm khác thường.
Vì sao da lại đổi màu rồi?
Ông ấy vừa phát hiện, một vòng da ở phần cổ tay xung quanh ngân châm kia, đều biến thành màu hồng phấn.
Thật là kỳ quái!
Trên thực tế, sau khi châm cái kim dài dài kia vào người mà không đổ máu cũng không đau đã đủ khiến ông ấy kinh ngạc lắm rồi, thế mà hiện tại, một cây kim lại có thể khiến làn da của ông ấy đổi màu???
Giống như khi ông ấy tới phòng khám, muốn truyền dịch, đầu tiên, cô y tá sẽ cho ông ấy làm một chút thí nghiệm làm làn da biến sắc.
Nhưng khác nhau ở chỗ, làm thí nghiệm da rất đau, nhưng châm kim lại không có cảm giác gì.
(Thí nghiệm da: thí nghiệm xem da của bệnh nhân có sinh ra mẫn cảm với loại thuốc nào đó hay không)
Không đúng, là có cảm giác.
Nhưng cái loại cảm giác này rất kỳ quái, rất khó hình dung bằng lời.
Rõ ràng là ông ấy cảm giác được cây châm kia đang ở bên trong da thịt của mình, nhưng không đau chút nào. Nếu so sánh với tiêm thuốc tê, thì tiêm thuốc tê làm cho người ta mất đi cảm giác đau đớn, trong khi châm kim kiểu này, vẫn còn có "Cảm giác".
Ngay tại lúc Phiền Chí Siêu đang nghi hoặc không thôi, Trần Khánh đã bắt đầu dùng tới thủ pháp châm thứ.
Thủ pháp hắn dùng chỉ là loại cơ sở nhất, chưa dùng tới thủ pháp quan châm.
Không phải hắn không muốn dùng, mà là chín loại thủ pháp hắn nắm trong tay kia đều không quá thích hợp để dùng trong loại trường hợp này.
Nếu cưỡng ép lấy ra sử dụng, hiệu quả cũng chẳng tốt hơn dùng thủ pháp châm thứ loại cơ sở là bao.
Suy cho cùng, chín loại thủ pháp kia đều nhằm vào những chứng bệnh đặc thù.
Trong khi chứng bệnh Trần Khánh đang phải đối mặt, lại thuộc loại tinh thần phức tạp, và tạm thời hắn còn không biết loại châm thứ thủ pháp này có thích hợp để chữa trị hay không.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không dám xác định quá trình trị liệu của mình nhất định sẽ có hiệu quả.
Có vài thời điểm, rõ ràng bác sĩ đã tìm đúng chứng bệnh rồi, phương pháp trị liệu cũng không sai, nhưng kết quả cuối cùng lại xuất hiện chỗ không như ý, nghĩa là hiệu quả không được như bản thân mong muốn.
Và loại tình huống này thường xuất hiện trong quá trình chữa bệnh của những bác sĩ học nghệ không tinh, kinh nghiệm lâm sàng không đủ.
Trần Khánh còn chưa tự đại đến mức cho rằng, hắn có thể chữa trị bất cứ chứng bệnh nào xuất hiện trước mặt, cho nên trong quá trình vấn chẩn và chữa bệnh, hắn đều rất cẩn thận xem xét kỹ lại toàn bộ quá trình.
Hết lần này tới lần khác, đều sẽ phân tích ở trong đầu, xem loại tình huống nào sẽ có khả năng xuất hiện!
Quá trình này cũng tương đối hao phí tâm thần!
Nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ là bác sĩ thôi, nào có chuyện không mệt mỏi?
Bất tri bất giác, hơn mười phút đã trôi qua.
Sau khi toàn bộ quá trình đề sáp niệp chuyển kết thúc, Trần Khánh không lập tức rút châm, ngược lại vẫn lưu châm lại quan sát, chờ đến lúc phát hiện Khí Chí, lại rút ngân châm ra.
"Bác sĩ Trần, tôi có thể nằm xuống không?" Phiền Chí Siêu cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Có thể." Trần Khánh nói.
Xem ra ông ấy có buồn ngủ!
Chuyện tốt!
Tình huống này nói lên châm cứu có hiệu quả rồi!
Phiền Chí Siêu được Trần Khánh cho phép, mới nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường nhỏ kia.
Lần này, ông ấy không có cảm giác giống như trước kia. Trước kia, mỗi khi cái đầu hạ xuống, trong não sẽ bắt đầu diễn luyện các loại tiết mục.
Nào là mâu thuẫn với đồng nghiệp, nào là con cái cãi nhau, nào là lão bà chửi rủa... Nhưng vào lúc này, dường như hết thảy mọi âu lo sầu não ấy, đều đã bị ông ấy ném ra sau đầu rồi.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà đây là lần đầu tiên, trong đầu ông ấy trở nên rỗng tuếch.
Dần dần, ông ấy có cảm giác ý thức bắt đầu không chịu bản thân điều khiển.
Chừng hai phút sau, một chuỗi những tiếng hít thở nhẹ nhàng, có thứ tự vang lên.
Phiền Chí Siêu ngủ rồi!
Một giấc ngủ không mang theo bất cứ gánh nặng nào!
Trần Khánh đi đến bên người ông ấy, ngón tay nhẹ nhàng vê ngân châm, hắn cảm nhận được Khí Chí. Ngay lập tức, hắn rút tất cả ngân châm ra thật nhanh, sau đó cầm lấy tấm thảm ở bên cạnh, đắp lên bụng Phiền Chí Siêu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua…
Phòng mạch số bốn vẫn chưa nghênh đón người bệnh kế tiếp.
Trần Khánh ngồi một bên, vừa đọc《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, vừa canh giấc ngủ cho Phiền Chí Siêu.
"Ngô..." Không bao lâu sau, Phiền Chí Siêu tỉnh lại.
Ông ấy nheo mắt đứng dậy, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Khánh.
"Bác sĩ Trần, tôi ngủ bao lâu rồi?"
Trần Khánh hất hất cằm, ý bảo ông ấy tự xem đồng hồ đi: "Ừm, chừng nửa giờ thì phải."
Mới nửa giờ thôi sao?
Phiền Chí Siêu đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tường, bỗng phát hiện đúng là mới nửa giờ trôi qua.
Nhưng mà ông ấy lại có cảm giác một giấc ngủ vừa rồi, đã kéo dài thật lâu.
Hiện tại, ông ấy cảm thấy tư duy minh mẫn, cái đầu cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tinh thần cả người thoải mái hơn lúc vừa mới đến đây nhiều lắm!
Là châm cứu mang đến hiệu quả phải không?