Phiền Chí Siêu không khỏi nhìn về phía Trần Khánh, ông ấy thực sự không nghĩ tới, rõ ràng mình chỉ ôm thái độ thử một lần xem sao, vậy mà vị bác sĩ trẻ tuổi này lại thật sự có thể tìm ra chứng bệnh của ông ấy.
"Bác sĩ Trần, có phải tôi đã khỏi rồi hay không?" Phiền Chí Siêu hỏi.
Trần Khánh dở khóc dở cười: "Nào có nhanh như vậy? Đây chỉ là vừa bắt đầu quá trình chữa trị mà thôi. Tuy châm thứ có thể đạt tới hiệu quả dựng sào thấy bóng, nhưng muốn hoàn toàn trừ tận gốc căn bệnh của chú, cũng không phải chỉ dựa vào kỹ xảo này là được. Nào, đây là đơn thuốc cháu vừa kê cho chú, chú mang về uống một ngày, ngày mai lại tới tìm cháu nữa. Nếu chú có thể ngủ bình thường, chúng ta cũng có thể tiếp tục tiến hành giai đoạn sau của quá trình trị liệu, nếu không thể, cũng không cần tới tìm cháu nữa."
Phiền Chí Siêu tiếp nhận đơn thuốc mà Trần Khánh đưa cho mình.
Tuy ông ấy không biết những loại dược liệu này, nhưng vẫn có thể phân biệt được đơn thuốc vừa được Trần Khánh viết ra khác với Sở Diêu Quyền lần trước.
Nói như vậy, ông ấy có cần uống nốt chỗ thuốc mà bác sĩ Sở đã kê cho lần trước hay không?
Phiền Chí Siêu có chút rối rắm về chuyện này!
Nói thật, vừa rồi khi được Trần Khánh trị liệu cho, ông ấy đã cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Có thể nói, trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên, ông ấy có một giấc ngủ an ổn tới vậy, có cảm giác như chỉ cần nhắm mắt một cái, tới khi mở ra đã tỉnh dậy rồi, trong quá trình ngủ, gần như không có nằm mơ.
Phiền Chí Siêu đã đi khám nhiều bác sĩ như vậy, nhưng chỉ có một mình Trần Khánh có thể làm được điểm này.
Tới hiện tại, đương nhiên là ông ấy càng tin tưởng Trần Khánh hơn một chút.
Nhưng mà … nói gì thì nói, Sở Diêu Quyền cũng từng trị liệu cho ông ấy, giờ đây, ông ấy chẳng thông báo một tiếng nào cho người ta, đột nhiên lại đổi một vị bác sĩ khác…
Phiền Chí Siêu tuyệt đối không làm được loại chuyện này.
"Cái kia... Bác sĩ Trần, nếu không để tôi uống xong thuốc mà bác sĩ Sở kê trước đã, lại quay sang uống thuốc này, cậu xem thế nào, có được hay không?" Phiền Chí Siêu nói.
Trần Khánh đã hiểu tính cách của Phiền Chí Siêu, bởi vậy cũng chẳng cảm thấy kỳ quái khi nghe ông ấy nói ra những điều này. Hắn chỉ bình tĩnh đáp: "Chú cứ yên tâm ngừng uống thuốc của bác sĩ Sở đi. Chờ lúc nào gặp mặt, cháu sẽ giải thích với anh ấy sau, cho nên chú không cần phải do dự gì. Thêm nữa, thuốc Đông y cũng không nhất thiết phải phục dụng xong một đợt trị liệu mới có tác dụng đâu, nếu chú uống chừng hai, ba bộ dược liệu mà cảm thấy tác dụng của nó không lớn, cứ đổi một đơn thuốc khác cũng không ảnh hưởng gì."
"Được rồi." Phiền Chí Siêu thấy Trần Khánh đã nói như vậy, còn nhận lời giải thích với bác sĩ Sở thay ông ấy một phen, ông ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trần Khánh lại dặn dò thêm một câu: "Về sau nếu không có việc gì, chú đừng quá mức suy nghĩ tới cảm nhận của người khác như vậy. Quá quan tâm tới cảm xúc của người khác không phải chuyện tốt với chú đâu. Hơn nữa, mỗi khi gặp được một chút chuyện phiền lòng, chờ tới lúc chỉ có một mình, chú hãy cố gắng hết mức học được cách khai thông, khuyên nhủ chính bản thân mình, nếu không thể làm được những chuyện này, dù hiện tại cháu chữa khỏi bệnh cho chú, thì về sau, loại bệnh này vẫn có thể tiếp tục tái phát."
Phiền Chí Siêu cười khổ nói: "Tôi cũng không muốn đi nghĩ những chuyện kia đâu, nhưng lại không thể khống chế được luồng suy nghĩ trong đầu mình. Haizzz… bác sĩ Trần à, cậu còn trẻ, chưa kết hôn, căn bản không biết sau khi lập gia đình, cuộc sống sẽ có dạng như thế nào đâu. Tôi đường đường là một người đàn ông, nhưng ra bên ngoài, tôi bị ông chủ quản, về tới nhà, lại bị lão bà quản. Tôi cũng rất muốn cân bằng giữa công việc và gia đình lắm chữ? Nhưng luôn luôn có những chuyện phiền lòng, không dạng này thì dạng khác thi nhau xuất hiện."
“Hiện tại, tuổi tác của tôi vừa vặn bước vào giai đoạn dở ông dở thằng, trong khi đó, cỡ vài năm gần đây, lợi nhuận của công ty không quá lý tưởng, nếu tôi vẫn một mực rơi vào trạng thái tinh thần sa sút, giao cho công tác gì cũng không hoàn thành được, thì chờ đến khi bọn họ muốn giảm biên chế, khẳng định tôi sẽ chạy không thoát… Nhưng đến lúc đó, một gã trung niên hơn bốn mươi tuổi, lại thất nghiệp như tôi, có khả năng làm gì được đây? Rồi lão bà, rồi con cái của tôi, ai nuôi? Haizz… kỳ thật nếu có thể tiếp tục chịu đựng được tình trạng này, làm sao tôi phải chạy tới chạy lui khám bệnh như vậy?"
"Bác sĩ Trần, tôi… tôi cũng không gạt cậu, chỉ cần cậu có thể làm cho cơ thể của tôi tiếp tục duy trì được, không đến mức không chịu nổi cảm xúc mà sụp đổ, tôi đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Chờ sau khi tôi chịu đựng được tới lúc con trai thi đỗ đại học, có bệnh hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Haizz… Nỗi bi ai của độ tuổi trung niên chính là như vậy.
Các phương diện áp lực cùng lúc đổ dồn tới, khiến cho ông ấy muốn sống sót, cũng phải hao hết toàn bộ khí lực của mình.
Thế cho nên ngay cả đi khám bệnh, cũng biến thành một loại xa xỉ!
Phiền Chí Siêu biết tâm bệnh của mình, Trần Khánh cũng có biện pháp khiến cho ông ấy từ từ điều trị đến lúc khỏi hẳn.
Nhưng, hiện thực lại không cho phép ông ấy làm như vậy.
Rất đơn giản, ông ấy có thể liên tiếp vài ngày không đi làm hay không?
Lại nói, nếu ông ấy đang ở nông thôn, ngày ngày ra đồng làm việc, nuôi một đàn gà, khi nhàn hạ sẽ ra ngoài phơi nắng, cắn cắn hạt dưa, chuyện trò vui vẻ, một ngày lơ đãng chầm chậm trôi qua…
Nếu có thể như vậy, thì dù không uống thuốc, không châm cứu, bệnh của ông ấy cũng có thể chậm rãi rút đi.
Nhưng lại không thể được!
Ông ấy còn phải sống!
Con trai ông ấy còn muốn lên đại học!
Về sau, thằng bé còn muốn nói chuyện yêu đương, còn muốn kết hôn sinh con đẻ cái!
Và ông ấy làm một người cha, chẳng lẽ thực sự có thể buông tay, bỏ mặc hết thảy, bất chấp tất cả mà một mình sống sót ư?
Không làm được!
Rất nhiều người đều không làm được!
Trần Khánh cũng bất đắc dĩ thở ra một hơi!
Là một vị bác sĩ trung y, hắn luôn hy vọng mỗi một người bệnh qua tay mình đều có thể khỏi hẳn.
Nhưng tới khi chân chính bắt tay vào trị liệu lâm sàng rồi, hắn lại không thể không dần dần thỏa hiệp với hiện thực, dần dần bị hiện thực ép tới sát nút.
Chỉ cần nghĩ cũng biết cảm giác thất bại trong lòng hắn nó khó chịu tới mức nào!