Tựa như rất nhiều người xem bệnh, đều tình nguyện lựa chọn tin tưởng dụng cụ số liệu, cũng không nguyện ý tin tưởng cảm giác của chính mình.
Kể cả khi Chung Chí Vinh biết rõ sau khi bản thân thức suốt cả đêm, tới ban ngày ngủ bù căn bản không nhận được khôi phục, nhưng ông ấy cũng chưa bao giờ đi nghi ngờ xem rốt cuộc những lời chuyên gia nói có đúng hay không.
Đây chính là lực lượng của tuyên truyền!
Và điều làm Trần Khánh phẫn nộ chính là thứ này!
Có một vài người, ôm trong lòng sự vô tri về khoa học, nhưng lại nương theo danh tiếng thương hiệu để phổ cập những loại kiến thức nửa vời kia đến rộng rãi tất cả mọi người!
Không biết trong lúc ấy, đối phương đã hại bao nhiêu người!
Ngay tại lúc này, Trần Khánh thật sự muốn lên internet hô to một tiếng, ‘Đề nghị các chuyên gia về sau đừng đưa ra bất cứ sáng kiến gì nữa, mấy người ngậm hết miệng lại cho tôi.’
Chung Chí Vinh bị một câu to tiếng của Trần Khánh làm có chút ngơ ngẩn.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng đối phương là một người tuổi còn trẻ dám nổi giận ngay trước mặt ông ấy, mà trong lòng ông ấy không có chút phẫn nộ nào, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ phía đối phương.
Điều này khiến Chung Chí Vinh lập tức có chút ngượng ngùng, ông ấy vội vàng lên tiếng giải thích: "Thực xin lỗi bác sĩ. Tôi… tôi không phải cố ý, thật sự. Tôi mười phần tin tưởng cậu, từ giờ trở đi, tôi chỉ nghe lời cậu mà thôi."
Vừa rồi, Trần Khánh chỉ châm mấy cái đã chữa khỏi bệnh cảm mạo cho ông ấy, dù Chung Chí Vinh có ngu muội hơn nữa, cũng có thể hiểu được Trần Khánh chính là bác sĩ tốt, có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
So sánh với những chuyên gia kia, vị bác sĩ có thể giúp ông ấy giải quyết vấn đề trước mắt này, mới là người chân chính đáng để tin cậy.
Trần Khánh thấy Chung Chí Vinh vội vàng cúi đầu giải thích với mình, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Mặc kệ như thế nào, phát cáu với người bệnh vẫn là hắn không đúng. Là một bác sĩ, dù phẫn nộ, hắn cũng phải khống chế cảm xúc của bản thân: "Ngượng ngùng, vừa rồi, cháu hơi nặng lời, mong chú không để ý."
Chung Chí Vinh cười nói: "Có gì đâu mà, cậu nói như vậy là lo lắng cho tôi thôi. Tôi hiểu được, hiểu được."
Trần Khánh gật gật đầu: "Cháu nói rõ một chút thế này, loại bệnh trạng tỳ thận dương hư của chú, không thích hợp trị liệu bằng châm thứ, cần phải uống thuốc Đông y. Bây giờ cháu kê cho chú một đơn thuốc, chú mua về uống trước ba bộ, sau khi hết ba bộ, chú lại đến đây kiểm tra một lần. Nếu tình huống thuận lợi, hẳn là không bao lâu sau, cháu có thể giúp thân thể chú hồi phục trở lại, nhưng tại vì chú không thể thay đổi hoàn cảnh công tác, cho nên cứ cách một đoạn thời gian, chú lại phải tới đây kiểm tra một lần. Cháu dặn, chú tuyệt đối không thể kéo dài cho đến khi khí quan bắt đầu biến đổi khí chất do bệnh đâu, vậy sẽ cực kỳ phiền toái."
Chung Chí Vinh hỏi: "Cái gì gọi là khí quan bắt đầu biến đổi khí chất do bệnh?"
Trần Khánh giải thích: "Chính là bên trong cơ quan nội tạng xuất hiện dị vật hoặc tình trạng bất thường nào đó, ví dụ như kết sỏi hoặc là khối u… vân vân. Trước khi cơ quan nội tạng phát triển đến tình trạng khí chất biến đổi do bệnh, các loại dụng cụ trong bệnh viện sẽ không kiểm tra ra được, mà chờ đến khi các dụng cụ trong bệnh viện có thể điều tra ra, rất có khả năng căn bệnh ấy đã bị định nghĩa là thời kỳ cuối rồi. Và đến lúc ấy, không chỉ riêng cháu, mà thậm chí là rất nhiều bác sĩ trung y khác, gần như đều hết cách."
Lại nói, lúc trước Trần Khánh học tập ở đại học cũng không phải hoàn toàn không nhận được một chút chỗ tốt nào, ít nhất hắn cũng hiểu được một vài thuật ngữ tây y, cùng với điểm yếu của các loại dụng cụ y học.
Chung Chí Vinh biến sắc.
Khối u chính là bệnh ung thư ư?
Ông ấy tuyệt đối không thể kéo dài thành như vậy được.
Phải biết rằng, bên cạnh ông ấy cũng có một vài người bạn, tuổi còn trẻ, chừng bốn, năm mươi đã khuất núi cả rồi.
Có hai người trong đó, mắc bệnh ung thư.
Và cả đời này Chung Chí Vinh cũng không thể quên được dáng vẻ của bọn họ sau khi trị bệnh bằng hoá chất.
Ông ây tuyệt đối không hy vọng bản thân làm lụng vất vả cả đời người, lại có kết quả như vậy.
"Nhất định, nhất định, tôi cam đoan sẽ định kỳ đi tới kiểm tra lại." Chung Chí Vinh nói.
Trần Khánh cười cười, nhanh chóng đưa đơn thuốc đã viết xong cho ông ấy: "Đây, chú cầm đi giao tiền bốc thuốc nhé, nên phục dụng như thế nào cháu đều viết lên trên rồi."
"Cám ơn, cám ơn bác sĩ, tôi ra ngoài trước đây." Chung Chí Vinh mang theo tươi cười đầy mặt, nhanh chóng đi ra bên ngoài phòng mạch.
Sau khi ông ấy rời đi, lại có mấy người bệnh khác bước vào, và biểu cảm ban đầu của bọn họ cũng y hệt Chung Chí Vinh lúc trước.
Không quá tin tưởng Trần Khánh còn trẻ như vậy lại có thể khám được bệnh.
Nhưng sau khi Trần Khánh triển lãm thủ đoạn bắt mạch Thần Hồ Kỳ Kỹ, nói vô cùng tường tận về toàn bộ tình huống trong cơ thể bọn họ... người bệnh này không còn dám nghi ngờ hắn nữa.
Bởi vì Trần Khánh biết môn châm pháp Thiêu Sơn Hỏa này, mà đại đa số những người bệnh đi tới đều mắc phải hàn chứng, coi như tạo cơ hội cực lớn cho hắn thoải mái phát huy.
Hoàn cảnh này không chỉ khiến tốc độ trị liệu của hắn nhanh tới dị thường, còn giúp hiệu quả trị liệu thể hiện ra tốt đến quá đáng.
Ngắn ngủi không đến một giờ, Trần Khánh đã khám xong cho năm người bệnh.
Phải biết rằng, rất nhiều bác sĩ trung y chỉ bắt mạch thôi cũng mất hơn mười phút rồi.
Vậy mà Trần Khánh khám một giờ xong năm người bệnh, bình quân là mười hai phút xem xong cho một người, loại tốc độ này đã vượt qua rất nhiều vị bác sĩ trung y hành nghề hơn mười năm.
Ngay tại thời điểm đồng hồ chỉ ba giờ năm phút, rốt cục Vương Xuân Lam cũng vội vàng chạy đến.
"Ngượng ngùng quá Trần Khánh, tôi đến chậm vài phút..." Vương Xuân Lam đang thở hổn hển chống một tay lên khung cửa, mở miệng giải thích, bỗng nhiên gã thoáng nhìn về phía Trần Khánh đang châm kim cho người bệnh.
Rồi cũng không biết vì sao, đột ánh mắt của gã lập tức bị thủ pháp trên tay đối phương hấp dẫn.
Ngay sau đó, ánh mắt gã lập tức nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang niết châm của Trần Khánh, rồi quên cả lời bản thân đang định nói ra, trong lòng trực tiếp dấy lên một hồi rung động…
Thứ kia là... Thiêu Sơn Hỏa! ?