Lại Thành Lâm khoát tay: "Thế này là đủ lắm rồi. Bệnh này của ta đã kéo dài tới mấy chục năm, đã đi khám quá nhiều bác sĩ, lượng thuốc uống vào người phải chất lên thành núi, nhưng chưa một lần này cảm thấy thoải mái như hôm nay. Cháu là bác sĩ tốt, không gạt người. Nếu lần sau ta lại đau nữa, cháu tiếp tục giúp ta châm nhé."
Lại Thành Lâm thực giản dị. Ngay khi lão nghe được từ trong miệng Trần Khánh mấy từ “trình độ có hạn”, trong lòng lão đã biết, chàng trai trẻ trước mắt này tuyệt đối là một vị bác sĩ tốt chân chính.
Lại nói, lão đã mắc căn bệnh này tới vài chục năm, cũng xem qua ít nhất là hai, ba mươi vị bác sĩ rồi. Có tây y, có cả trung y, nhưng chưa từng gặp được một người nào chịu thừa nhận là bản thân không được. Bọn họ chỉ nói với lão rằng, căn bệnh của ông phải liên tục uống thuốc, không thể chữa khỏi được.
"Được, vậy lần sau khi ông đến cứ trực tiếp tới tìm cháu là được. Cháu tên là Trần Khánh!" Trần Khánh nói.
"Được rồi, ai yo, đi đường cũng cảm thấy hăng hái hơn rồi, hắc!" Lúc này, khi Lại Thành Lâm trở về, dáng vẻ của lão không còn giống như lúc trước tìm tới đây nữa. Lúc ấy, lão phải gắng sức chống đỡ thân thể mình, mà bước đi vẫn vô cùng gian nan, tới bây giờ, tựa như lão bỗng trẻ ra tới mười tuổi, bước chân cũng trở nên cực kỳ vững vàng.
Lão đi có chút chậm, bước chân cũng nhỏ hơn một nửa so với người bình thường, tựa như đang vô cùng trân trọng một chút thời gian khỏe mạnh không dễ gì có được này.
Trần Khánh nhìn theo bóng dáng Lại Thành Lâm rời đi, lúc này mới phát hiện ra Vương Xuân Lam đã đứng ở cửa.
"Bác sĩ Vương, sao anh tới rồi lại không lên tiếng vậy?" Trần Khánh nhìn nhìn thời gian, lại nói: "Ây chà, lần này anh đến muộn mười phút rồi nha, sợ là một bữa cơm không đủ để bù đắp đâu."
Vương Xuân Lam trêu ghẹo: "Mãn Hán Toàn Tịch thế nào?"
(Mãn-Hán Toàn Tịch, còn được gọi là tiệc triều đình Hán-Thanh hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.)
Trần Khánh cười nói: "Chỉ sợ anh không chi nổi thôi, còn tôi thế nào cũng được."
Vương Xuân Lam đi đến phía trước bàn công tác, cầm lấy sổ khám bệnh mà Trần Khánh vừa viết lên, hơi có vẻ tự giễu nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ có thể lăn lộn cho qua ngày trong cuộc đời của một kẻ ăn không đủ no nhưng không tới nỗi đói chết mà thôi. Ai bảo lúc trước tôi lại lựa chọn trung y chứ?"
Trần Khánh vừa thu thập hộp châm, vừa nói đùa: "Sao nào? Bác sĩ Vương đang hối hận vì trước kia mình không học tây y ư?"
Vương Xuân Lam nhếch miệng nói: "Có đôi khi nhìn thấy bạn bè của mình đứng tên tới vài gian phòng ở, hàng năm đều ra nước ngoài du lịch, con cái trong nhà muốn học cái gì thì học cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, hoặc ít hoặc nhiều trong lòng vẫn có chút hâm mộ. Nhưng mà thôi, con người đều có mệnh số cả rồi, có lẽ nếu trước kia tôi theo học tây y, rất có khả năng đến tận bây giờ cũng chỉ là một người làm công thôi."
Nói đến này, ánh mắt Vương Xuân Lam đang quan sát sổ khám bệnh chợt lóe lên hai cái, gã lại lập tức mở miệng nói: "Sách sách sách, Trần Khánh, cậu nói xem có phải lão thiên gia đã quá mức vị hay không? Nếu không vì sao cùng là người nhiệt tình yêu thương trung y, nhưng muốn học tập cùng một loại kỹ năng, lại có khác biệt lớn như vậy chứ?"
"Có vài người, dùng tới hai mươi mấy năm thời gian, nhưng chỉ vẻn vẹn là học Kinh Phương, cũng đau tới vỡ đầu, mà người khác thì sao chứ? Chỉ có mười mấy năm công phu, nhưng không chỉ trình độ Kinh Phương không kém ai, ngay cả loại bổ tả châm pháp đỉnh cấp như Thiêu Sơn Hỏa cũng am hiểu. Cậu nói xem có đáng giận hay không?"
Nói xong, Vương Xuân Lam chăm chú nhìn Trần Khánh, vẻ mặt đầy rẫy tâm tư phức tạp, nửa hâm mộ nửa ghen tỵ lại xen lẫn một chút oán hận không sao nói rõ ra được...
Ách...
Trần Khánh nhìn thấy vẻ mặt này của Vương Xuân Lam, cũng không biết nên nói cái gì.
"Cái kia... Bác sĩ Vương, hay là chúng ta tiếp tục tán gẫu chuyện ăn cơm đi." Trần Khánh vụng về chuyển hướng đề tài.
Vương Xuân Lam buông cuốn sổ khám bệnh xuống, đột nhiên trịnh trọng nói: "Dạy tôi đi."
"A?" Trần Khánh không hiểu ý tứ của đối phương.
Vương Xuân Lam lại nói tiếp: "Chỉ cần cậu dạy tôi Thiêu Sơn Hỏa, bao nhiêu học phí tôi cũng chi."
Hóa ra chỉ là chuyện này thôi sao?
Trần Khánh cười cười.
Nói thật, hắn không cảm thấy học được Thiêu Sơn Hỏa thì nhất định phải cất giấu nó đi, nếu có người nguyện ý học, lại còn là đồng nghiệp của mình, đương nhiên hắn sẽ nhiệt tình dạy bảo.
Nói cho cùng, nếu y thuật của các bác sĩ trong Hán Y Đường đều lợi hại, thì với toàn bộ Hán Y Đường cũng có chỗ tốt rất lớn.
Trần Khánh khoát tay: "Học phí coi như xong, tôi dạy!"
Sắc mặt Vương Xuân Lam trở nên vô cùng vui vẻ, gã thật sự không ngờ Trần Khánh lại nhận lời sảng khoái như vậy.
Kia chính là Thiêu Sơn Hỏa đó!
Phải biết rằng, chỉ sợ nhìn khắp cả giới Trung Y hiện tại, cũng không quá một trăm bác sĩ trung y am hiểu Thiêu Sơn Hỏa.
Nghĩa là chỉ cần học xong môn châm pháp này, thì tới bất cứ một trung y viện nào thuộc các phủ trên Cửu Châu, cũng đủ trình độ để đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm châm cứu khoa.
Và tiền lương khởi điểm ít nhất cũng là hai vạn!
Nói cách khác, môn châm pháp này có khả năng mang đến danh lợi, mà không phải một người bình thường có thể tưởng tượng được!
Trần Khánh hào phóng như thế, ngược lại đã khiến cho Vương Xuân Lam có chút do dự.
"Cậu không sợ sau khi tôi học được sẽ đi ăn máng khác sao?" Vương Xuân Lam hỏi ngược lại.
Vấn đề này rất hiện thực!
Hiện giờ chính là thời đại kinh tế xã hội, làm gì cũng phải cần tiền.
Tuy Hán Y Đường chi tiền lương cho bác sĩ không thấp hơn các bệnh viện lớn khác, nhưng cũng chẳng cao được tới đâu, lại không trích phần trăm cho thuốc men và dụng cụ chữa bệnh, gần như tiền lương mọi người nhận được hàng tháng đều là một con số cố định.
Và sự khác biệt của mỗi người, chỉ được thể hiện trên thước đo chấm điểm bình xét mỗi cuối năm, lúc ấy sẽ biết lượt người chữa bệnh và hiệu quả trị liệu của mỗi bác sĩ, từ đó phát thêm một chút tiền thưởng cho mọi người.
Không hơn.
Cho nên, những bác sĩ trung y công tác ở Hán Y Đường này, ấm no có thể, nhưng muốn phát tài, thì không được rồi.
Dù sao ngay cả ông chủ Trần Tùng này, cũng làm việc hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới mua được cho Trần Khánh một căn nhà, hơn nữa có một phần tiền bên trong còn do ma ma Đường Du Du của hắn chi ra .