"Ha ha ha, được, vậy chờ tới cuối tuần này, chúng ta tới Mặc Đường ăn một bữa đi, coi như tiệc bái sư..."
Vương Xuân Lam còn chưa nói xong, Trần Khánh đã chạy mất tăm mất tích.
Hắn thật sự có chút không chịu nổi loại thái độ này của Vương Xuân Lam.
"Nhóc con này... Ha ha ha." Vương Xuân Lam cười to.
Trần Khánh đi rồi, Vương Xuân Lam tiếp quản phòng mạch, sau khi gã khám bệnh cho chừng tám, chín người, rất nhanh đã đến giờ tan tầm.
Khi Vương Xuân Lam vừa thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi phòng mạch, lại vừa vặn đụng phải Tiếu Khải vừa bước ra.
Tiếu Khải vừa thấy Vương Xuân Lam, lập tức chen người tới: "Bác sĩ Vương, không phải giữa trưa nay anh để Trần Khánh trực ban thay sao?"
Vương Xuân Lam cười nói: "Đúng thì đã làm sao? Tại lâm thời tôi có việc gấp, mà người không có ca trực ban còn ở trong đường cũng chỉ có một mình Trần Khánh mà thôi."
Tiếu Khải cười khẩy nói: "Hắc, cậu ta thì xem được mấy người?"
Vương Xuân Lam nhìn vẻ mặt Tiếu Khải, lập tức có chút không vui, nói: "Làm sao? Dường như cậu không quá hy vọng cậu ấy xem được bệnh?"
Tiếu Khải cười nói: "Thì với trình độ của cậu ta, tôi không tin nhiều người trong thiên hạ đến đây như vậy, mà tất cả người bệnh cậu ta gặp được đều nằm trong những trường hợp cậu ra có thể tìm được phương pháp chữa trị. Anh mau nói cho tôi nghe một chút đi, rốt cuộc cậu ta tọa chẩn ở phòng khám bệnh số 3, đã xem được bệnh cho mấy người rồi? Ở thời điểm tôi tới, đã nhìn thấy có bốn, năm người xếp hàng ở bên ngoài đó, trong số bọn họ còn có một bệnh nhân bàn chân không lưu loát kìa."
Vương Xuân Lam nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của Tiếu Khải kia, hai chữ ‘chán ghét’ lập tức hằn lên trên mặt. Gã không khỏi sẵng giọng quát: "Tiếu Khải, đừng tưởng rằng cậu học được cái gì mà Viên Cửu Châm kia thì lập tức đắc sắt [1], cho rằng bản thân mạnh hơn nhiều người khác. Nếu thực sự đưa ra so sánh trên phương diện châm thứ, thì cậu tuyệt đối kém hơn Trần Khánh người ta."
Nói xong, Vương Xuân Lam đã nghiêng người lướt qua, để lại cho Tiếu Khải một cái bóng lưng.
Tình huống gì đây?
Tiếu Khải đứng sững sờ tại chỗ, sau đó, lại có chút thẹn quá thành giận!
Đây là lần đầu tiên Vương Xuân Lam dùng thái độ kém như vậy để đáp trả lại gã.
Nhưng chuyện khiến gã tức giận lại không phải thái độ của Vương Xuân Lam, mà là Vương Xuân Lam kia lại nói, nếu so về châm thứ, gã tuyệt đối kém hơn Trần Khánh kia???
Thành tựu châm thứ của ta không bằng Trần Khánh?
Thành tựu châm thứ của ta không bằng Trần Khánh?
...
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Khải mang theo gương mặt ủ rũ đi tới Hán Y Đường, đôi mắt cá chết kia giống như đang nói cho mọi người biết, ngày hôm qua gã vừa thao thức suốt đêm.
Nếu hỏi vì sao gã lại thao thức suốt đêm ư? Câu trả lời rất đơn giản, là tâm ma!
Câu chuyện này bắt đầu từ ngày hôm qua sau khi Vương Xuân Lam nói với gã rằng thành tựu châm thứ của Trần Khánh mạnh hơn gã…
Nói thật, ban đầu Tiếu Khải không tin câu nói vớ vẩn ấy đâu, về sau tự tin của gã chuyển hóa thành tâm lý khinh thường, nhưng tới cuối cùng, không hiểu vì sao tâm lý khinh thường nọ lại biến thành tự mình hoài nghi chính mình rồi???
Lại nói, vốn chỉ số thông minh của gã không thấp, nếu không, gã đâu thể học châm thứ tốt như vậy, chẳng qua trên tính cách có chút khuyết điểm, thích để tâm vào chuyện vụn vặt mà thôi…
Có thể thấy được một chút thông qua tình huống vừa rồi, rõ ràng Vương Xuân Lam chỉ nói đúng một câu, lại có thể làm cho gã cả đêm không ngủ.
Nói thật, đến tận bây giờ, Tiếu Khải vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rút cuộc Vương Xuân Lam nói những lời này có ý tứ gì?
Rõ ràng Trần Khánh kia mới đi làm được vài ngày mà?
Hắn đã học được châm thứ chưa?
Mà kể cả học được rồi thì hắn dựa vào cái gì để mạnh hơn gã?
Nhưng mà… Vương Xuân Lam kia đã sắp đầu hai thứ tóc đến nơi rồi, đối phương có cần thiết phải tùy tùy tiện tiện nói mấy lời dối trá mà chỉ khẽ khàng bóc tách một chút thôi cũng vạch trần được toàn bộ sự thật hay không?
Không được, gã nhất định phải làm cho rõ chuyện này!
"Yêu, Tiếu Khải, sao hôm nay cậu đến sớm vậy, sáng nay có ca trực sao?" Dịch Đại Bưu cười nói.
Dịch Đại Bưu, người cũng như tên, dáng dấp rất khôi ngô.
Nhưng đối phương lại có một đặc điểm vô cùng nổi bật, đó là âm thanh nói chuyện đặc biệt bén nhọn. Đặc điểm này đã hình thành nên hai thái cực tương phản cực lớn với dáng người thô lỗ của đối phương.
"Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi đến văn phòng ngồi chơi." Tiếu Khải nói.
Dịch Đại Bưu nháy mắt ra hiệu nói: "Có phải bị thúc giục hôn nhân nên tức giận hay không? Tôi thấy hai mắt cậu đã biến thành màu đen, điển hình cho tình trạng ngủ không ngon giấc. Mà cậu cũng thật là… đã hơn ba mươi còn không kết hôn, đổi lại là ba mẹ nhà ai cũng muốn thúc giục cậu đó. Thế cô bé đã ra mắt hồi trước đâu, không thành sao?"
"..." Tiếu Khải nhướng mày, nhưng không trả lời vấn đề của Dịch Đại Bưu, chỉ im lặng đưa mắt nhìn bảng phân công ca trực.
"Trần Khánh đâu? Hôm nay cậu ta không tọa chẩn ư?" Đột nhiên Tiếu Khải hỏi một câu.
"Phòng mạch số bốn vốn chia cho Sở Diêu Quyền và Lương Giác Văn tọa chẩn. Hai người ấy đã cố định thay phiên buổi sáng buổi chiều rồi, hiện tại có thêm một cậu Trần Khánh, khẳng định là bọn họ phải tiến hành cân đối nội bộ. Bởi vậy, tạm thời trên bảng phân công ca trực không có tên của Trần Khánh. Nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì cứ trực tiếp đến phòng mạch số bốn nhìn xem. Nói không chừng, buổi sáng nay cậu ấy có mặt ở đó đó." Dịch Đại Bưu nói.
Tiếu Khải nghe vậy, lập tức xoay người muốn tới phòng mạch nhìn một cái.
Dịch Đại Bưu vội vàng gọi gã lại: "Cậu tìm Trần Khánh để làm gì?"
"Gặp mặt một chút thôi mà." Tiếu Khải nói.
"Cắt, bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi. Từ sau khi Trần Khánh đến Hán Y Đường, cả ngày nhóc con nhà cậu đều bày ra cái mặt thối, thực sự cho rằng chúng ta không biết ư?" Dịch Đại Bưu nói.
"Tôi có vậy sao?" Tiếu Khải đen mặt.
"Nhiều lời vô nghĩa. Cậu đúng là một tên mông cổ nhân [2]."
Con gái của Dịch Đại Bưu thường xuyên lướt mạng, cho nên gã cũng đi theo học được một chút từ ngữ trên internet: "Tôi nói này, có phải cậu có bệnh hay không? Tốt xấu gì Trần sư cũng là ông chủ của Hán Y Đường, thế mà cậu cả ngày trưng ra bộ mặt thối ấy với con trai của người ta, dù tính tình của ông ấy có tốt tới mức nào, cũng sẽ che chở cho con trai nhà mình chứ? Đừng ỷ vào một chút trình độ hay chực vị của bản thân mà không coi ai ra gì. Hơn nữa, ít nhiều Trần Khánh cũng từng theo học Triệu lão, nói không chừng về sau, cậu ấy sẽ mạnh hơn cậu đó."