Chương 92: [Dịch] Hệ Thống Trung Y

Đến Chết Vẫn Còn Ngoan Cố!

Phiên bản dịch 6480 chữ

Lại là những lời này!

Tiếu Khải càng nghe càng đen mặt!

Vì sao một đám đều cho rằng Trần Khánh mạnh hơn hắn?

"Tôi không tin." Tiếu Khải quát khẽ.

Dịch Đại Bưu trưng ra vẻ mặt không sao cả, nói: "Không tin thì không tin thôi, nhưng tôi nói cho cậu biết này, lúc trước cậu ỷ vào chính mình có bản lĩnh, muốn vào biên chế bệnh viện, cuối cùng bị người xa lánh ngay cả trực ban cũng không được lên, là Trần sư tiếp nhận cậu lần thứ hai. Cho nên tôi khuyên cậu một câu, một lần hai lần còn được, không có chuyện mãi mãi như vậy đâu. Cậu nên biết điểm dừng là chỗ nào, nếu không chờ đến lúc đó đừng trách không một ai chịu ra mặt nói chuyện thay cậu."

Lại nói lúc trước, thời Tiếu Khải còn trẻ, cũng vì câu chuyện yêu đương mà nên cơ sự.

Số là nhà gái bên kia cảm thấy tuy gã là bác sĩ thật, nhưng ngay cả một suất biên chế cũng không có, công tác quá mức bấp bênh, mới muốn gã thi biên chế, lấy đó làm bàn đạp tiếp tục phát triển sự nghiệp.

Tiếu Khải cũng không chịu thua kém, gã chỉ dùng một năm thời gian đã thi đậu biên chế.

Nhưng thằng nhãi con này thực sự là… cách cư xử không ra thể thống gì hết.

Sau khi Tiếu Khải thi đậu, gã chẳng hề thông báo cho Trần Tùng một câu nào, đợi cho đến lúc bệnh viện bên kia thông báo đi làm, gã mới đơn giản nói với Trần Tùng là bản thân muốn từ chức, rồi trực tiếp đi luôn.

Sau này, nghe nói bởi vì gã và đồng nghiệp có mâu thuẫn gì đó, ở chung không hòa hợp, lại đắc tội với vài vị lãnh đạo bệnh viện, kết quả là người ta mặc kệ gã đi làm, nhưng không cho một cơ hội tọa chẩn nào hết.

Nói tỉ mỉ hơn một chút là thế này, biên chế thì có, nhưng hàng tháng chỉ có thể nhận được tiền lương cơ bản, còn tiền kiểm tra đánh giá kết quả công tác, bởi vì gã có được tọa chẩn đâu mà có, đương nhiên sẽ chẳng được phát một xu nào.

Sau khi nhà gái bên kia biết được chuyện này, bọn họ cho rằng Tiếu Khải quá kém cỏi, khẳng định là không đủ bản lĩnh để lăn lộn ra thành tựu ở đơn vị nhà nước đâu, vì thế đưa ra lời chia tay.

Đoạn thời gian ấy là lúc Tiếu Khải phiền muộn nhất, mãi cho đến khi Trần Tùng biết được chuyện này, ông ấy lại là người chủ động gọi điện thoại, mời gã tiếp tục đến Hán Y Đường đi làm.

Từ đó, tình trạng của gã mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tới sau này, cũng nói chuyện yêu đương với cô bạn gái thứ hai.

Nhưng mà cũng chia tay rồi!

Có thể nói, Trần Tùng thực sự có ân với Tiếu Khải.

Những người khác của Hán Y Đường đều biết rõ chuyện này.

Vậy mà… qua một hồi tai học, thằng nhóc này lại vẫn giữ nguyên chỉ số EQ thấp đến thái quá của mình, chẳng rút được một chút kinh nghiệm nào hết, có đôi khi, gã còn hếch cái mũi lên, bày ra tư thế biểu hiện ta đây y thuật cao minh, Hán Y Đường không thể không có gã.

Nhưng tình huống thực tế cũng đúng như vậy thật.

Hán Y Đường có tổng cộng mười mấy bác sĩ, và ngoại trừ Tiếu Khải là hơn ba mươi tuổi, cũng như không tính Triệu Ninh Quân, thì gần như những người khác đều bồi hồi bên vạch năm mươi.

Nếu Hán Y Đường không nhận được một chút huyết dịch mới mẻ, thì sợ rằng trong quá trình phát triển sau này, chỗ dựa lớn nhất của Hán Y Đường chính là Tiếu Khải.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiếu Khải kiêu ngạo như vậy.

Trên thực tế, các sĩ khác cũng hiểu được vấn đề này, cho nên nếu Tiếu Khải không có quá đáng, gần như bọn họ đều nhường nhịn gã.

Nhưng mà thằng nhóc này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần vi phạm, đương nhiên đám người Dịch Đại Bưu cũng có chút chướng mắt với đối phương.

"Tôi không có quên..." Thấy người ta nhắc lại chuyện cũ, thái độ của Tiếu Khải đã dịu xuống không ít.

Đúng là như vậy, gã vẫn một mực khắc ghi ân tình của Trần Tùng vào trong lòng, cho nên, kể cả mấy năm nay, ở Hán Y Đường này, gã chính là người khám được cho nhiều bệnh nhân nhất, lượng người bệnh được chữa khỏi cũng gần với Triệu Ninh Quân nhất, nhưng gã chưa bao giờ chủ động đưa ra yêu cầu tăng tiền lương.

Thậm chí ở ba năm trước đây, bởi vì Hán Y Đường có một bác sĩ làm giả chứng chỉ tư cách hành nghề y, làm hại Hán Y Đường bị đóng cửa ngừng hoạt động một tháng, phạt tiền hai mươi ba vạn.

Gã cũng chủ động bỏ qua tiền thưởng năm ấy, cùng Hán Y Đường chung tay vượt qua cửa ải khó khăn.

Gã hiểu rất rõ, nếu không phải năm đó Trần Tùng vươn tay ra kéo mình một cái, thì dưới tình huống cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều cùng lúc sụp đổ như vậy, chỉ sợ ngay cả dũng khí sống sót, gã cũng không có.

Nhưng mà Trần Tùng là Trần Tùng, Trần Khánh là Trần Khánh.

Hai người không thể nói nhập làm một được.

"Không quên là tốt rồi. Nói thật, tôi rất tò mò, vì sao cậu luôn cắn chặt không tha Trần Khánh vậy? Rốt cuộc cậu ấy đã trêu chọc cậu như thế nào?" Dịch Đại Bưu hỏi.

Tiếu Khải nói không nên lời.

Chẳng lẽ bảo gã phải nói rằng, tại vì gã hoài nghi nguyên nhân do Trần Khánh quá soái, mới khiến bạn gái của gã di tình biệt luyến [1], sau đó bỏ rơi gã rồi???

[1] : chuyển dời tình cảm của mình tới một người khác, đang yêu người này lại chuyển qua lưu luyến người khác.

Tới lúc đó, kẻ mất mặt không phải là Trần Khánh kia, mà chính là gã rồi!

Tuy Tiếu Khải đã hơn ba mươi tuổi, nhưng gã vẫn còn sĩ diện lắm.

"Anh đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói đâu."

Đúng là đến chết vẫn còn ngoan cố!

Dịch Đại Bưu hoàn toàn phục Tiếu Khải luôn rồi.

Gã đường đường là một vị đại lão gia [2], thế mà một chút độ lượng cũng không có.

"Vậy hiện tại cậu đi tìm Trần Khánh để làm gì? Là cố ý bới móc mấy chuyện vụn vặt, rồi lấy đó để phê bình, đả kích người ta ư?" Dịch Đại Bưu hỏi.

À loại chuyện này thì có thể nói được rồi, vừa lúc cũng kéo được một nhân chứng cùng đi theo.

Tiếu Khải nói: "Ngày hôm qua, Vương Xuân Lam nói với tôi rằng, trình độ châm thứ của Trần Khánh giỏi hơn tôi. Tôi không tin, cho nên hôm nay nếu cậu ta tọa chẩn, tôi nhất định phải đi xem rốt cuộc trình độ châm thứ của cậu ta đã đến cấp bậc nào rồi."

Ai nha?

Dịch Đại Bưu lập tức bày ra vẻ mặt muốn xem náo nhiệt.

"Vương Xuân Lam nói vậy thật sao? Nhưng mà anh ấy vốn không phải loại người thích nói vớ vẩn đâu. Sách sách sách, trình độ châm thứ mạnh hơn cậu sao? Có ý tứ nha, tốt xấu gì cậu cũng học xong Viên Cửu Châm rồi. Tuy trình độ vẫn kém sư phụ, nhưng trong cùng thế hệ, tôi chưa từng thấy một bác sĩ trung y nào có trình độ châm thứ sánh ngang với cậu đâu. Hình như Trần Khánh còn nhỏ hơn cậu chừng bảy, tám tuổi thì phải, dù từ nhỏ cậu ấy đã đi theo Triệu lão luyện châm thứ, cũng không nhất định có thể mạnh hơn cậu được. Hơn nữa, Triệu lão vốn không quá am hiểu châm thứ, mà tôi cũng chưa từng thấy Triệu lão dạy Trần Khánh châm thứ cơ, kỳ quái... Đi nào, tôi cũng qua đó xem một chút."

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Trung Y của Ức Ốc Ngư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    80

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!