Chương 34: Hồ Ly Và Thợ Săn

Am ca và em rể tư

Phiên bản convert 10230 chữ

Editor: Phong Tâm

Tập đoàn Thẩm thị.

Thẩm Lăng đến trước thang máy chuyên dụng, thang máy hiện có người đang dùng, đoán là Chu Bách Tuyên, sau đó anh đi về phía thang máy của nhân viên.

Sáng hôm nay Ngô Nhất Phàm không có tiết học, sớm đã đến công ty rồi, nhìn thấy Thẩm Lăng đi về phía bên này, nhịp tim không khỏi tăng lên.

Cô nhìn xung quanh không phải là những đồng nghiệp quen thuộc, rồi chào hỏi Thẩm Lăng, “Thầy Thẩm.”

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, mà quên mất chào hỏi Boss. Ngô Nhất Phàm dự cảm, cô sắp nổi tiếng ở Thẩm Thị rồi.

Thẩm Lăng hơi gật đầu, lịch sự hỏi một câu, “Buổi sáng không có tiết?”

“Không có, em qua đây cùng sư phụ cùng làm kế hoạch đầu tư.” Cô cười mỉm nói.

Thẩm Lăng cũng không nói tiếp, chỉ gật đầu.

Khi thang máy tới tầng một, mọi người đều tự động nhường ra một đường để Thẩm Lăng đi trước, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngô Nhất Phàm, ánh mắt ấy có ý là, ngài là đại tỷ, mời ngài vào trước.

Ngô Nhất Phàm dưới ánh mắt ‘khiêm nhường’ của mọi người, được như ý nguyện đứng bên cạnh Thẩm Lăng.

Điện thoại của Thẩm Lăng vang lên, không biết tại sao sau khi lĩnh chứng, anh cảm thấy cô bắt đầu trở nên dính người, tâm tình anh vui sướng, “Đã ăn sáng chưa?”

Tối qua vận động quá sức, sáng nay ngủ dậy muộn, anh còn vội đến công ty mở họp, nên liền mua cho cô bữa sáng để cô đem về kí túc xá ăn.

“Đang ăn nè, không nghe thấy âm thanh em nhai đồ ăn sao?” Nói rồi còn chép chép miệng.

Anh cười cười, ngờ nghệch trả lời, “Nghe thấy rồi.”

Cô gọi điện thoại là muốn xác nhận  một sự việc, “Tối nay anh thực sự là muốn cùng với mấy người não tàn trong kí túc xá của em ăn cơm sao?”

Muốn gọi cho anh cứ nói thẳng, còn phải viện cớ như vậy ư? “Ừm, chiều nay anh còn có cuộc họp, không rời đi được, anh gọi tài xế đến đón bọn em.”

“Nhưng mà…em muốn anh đến đón em, đợi anh họp xong đến đón em, có được không?”

Âm thanh anh đầy dịu dàng, “Được, anh qua đón em.”

Trong thang máy vô cùng yên ắng, có nhân viên đã đến tầng làm việc của mình, nhưng vẫn muốn hóng bát quái, sau đó thang máy dừng lại, cũng không có ai đi ra, đều giả ngốc.

Không chỉ có Ngô Nhất Phàm, đại đa số ánh mắt của nữ nhân viên mê trai trong thang máy đều nhìn về phía Thẩm Lăng.

Không phải là nhìn điện thoại trong tay anh, giây phút này cũng không rảnh nhìn ngón tay anh thon dài ra sao, xương cốt đẹp thế nào, mà là muốn biết tên của người gọi đến trên màn hình điện thoại của anh, vài câu ngắn ngủi của anh thôi đã khiến trái tim thiếu nữ của các cô đều bị đốt cháy rồi.

Không khí trong thang máy đầy ẩm ướt, sợ rằng sáng nay Thẩm thị không có cách nào hoạt động bình thường rồi.

Boss vậy mà đã kết hôn rồi, mẹ nó quá đột ngột rồi.

Sau đó tất cả mọi người đều phẫn nộ muốn hỏi, “Nữ nhân kia là ai? Đi ra nhất định phải cùng mọi người tám mới được!”

Thang máy dừng lại ở tầng năm mươi hai, Thẩm Lăng trước khi đi ra còn để lại một câu, “Các người đều đến muộn rồi.”

Khi Thẩm Lăng đến văn phòng, Chu Bách Tuyên đã ngồi ở bên trong đợi anh.

Chu Bách Tuyên chỉ về phía bàn làm việc, “Tôi muốn nghỉ một tuần.”

Thầm Lăng cầm lên tờ giấy trên bàn, thì ra là đơn xin nghỉ, sau khi xem xong, anh không khỏi mắng một câu, f***, một mặt cạn lời nhìn hắn, “Chu Bách Tuyên, cậu phát bệnh thần kinh gì rồi? Công việc thì không làm, đột nhiên lại đi đăng kí lớp học làm bánh cấp tốc, cậu không sao đấy chứ?”

Chu Bách Tuyên ngồi ở sô pha vắt hai chân, nhàn nhạt nói một câu, “Duyệt hay là không duyệt?”

“Có khác nhau không?”

Chu Bách Tuyên ‘A’ một tiếng, “Không khác biệt, cậu duyệt hay không tôi đều sẽ đi học. Tôi chính là nói cho cậu một tiếng, gần đây tôi rất bận, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, cậu và Đường Quả cố gắng đừng về biệt thự.”

“………” Những ngày tháng Sơ Mộng không ở đây, Chu Bách Tuyên điên thật rồi, mà lại còn không thuốc có thể cứu mới chết chứ.

Gần đến giờ nghỉ trưa, Thẩm Lăng nhận được tin nhắn của Ngô Nhất Phàm, [Thầy Thẩm, trưa nay em có thể mời thầy ăn cơm không ạ? Ngày đó cảm ơn thầy đã đưa em tới bệnh viện.]

Thẩm Lăng gọi thư kí vào, “Trả lời tin nhắn này đi.”

Thư kí nhận lấy điện thoại qua, thầy Thẩm? Còn kí tên là Ngô Nhất Phàm, thì ra là cô gái sáng nay nổi tiếng khắp Thẩm thị.

Thư kí nhìn thần sắc của Thẩm Lăng, trong lòng hiểu rõ, liền trả lời, [Đây là số điện thoại công việc của Thẩm tổng, nếu như có việc riêng, mời liên hệ đến điện thoại cá nhân, Lý thư kí – phòng làm việc tổng tài.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngô Nhất Phàm nhìn điện thoại không chớp mắt, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, nhưng nhận được lại là dòng tin khiến cô tâm ý trở nên xám lạnh và bất lực.

Ngày đó cô chủ động muốn xin số điện thoại của anh, anh không có ý muốn cho cô, lập tức chuyển sang đề tài khác.

Cô biết anh đã có bạn gái, không nên có tư tưởng không an phận với anh, nhưng vẫn là không chết tâm muốn được gần anh hơn, sau đó trước khi xuống xe lại mặt dày hỏi lần nữa, không ngờ là số công việc.

Số cá nhân của anh ư? Cô đi đâu tìm đây?

Hôm nay Chu Bách Tuyên đã trở lại dạy học, lần trước cô gửi email cho anh, anh vậy mà lại trực tiếp gửi cho Chu Bách Tuyên, câu hỏi cô hỏi kia, cuối cùng là do Chu Bách Tuyên giải đáp.

Thẩm Lăng đặc biệt trả lời một email của cô, đại khái ý là về sau bài tập trên lớp trực tiếp hỏi Chu Bách Tuyên, vấn đề trong công việc thì trực tiếp tìm sư phụ của cô.

Cô xóa tin nhắn trả lời của thư kí Lý đi, thật muốn chuyện về tin nhắn này và những gì lúc trước chưa từng phát sinh qua.

Thẩm Lăng rút ngắn cuộc họp buổi chiều từ hai tiếng rưỡi xuống còn một tiếng rưỡi, khiến nhân viên chút nữa không theo kịp suy nghĩ và tiết tấu của anh, một tiếng rưỡi trôi qua, bọn họ giống như trải qua hai vạn năm ngàn năm chiến đấu anh dũng, hoàn toàn kiệt sức.

Lần trước họp xong nhàn nhã ra về, còn buổi chiều hôm nay họp xong lập tức bò lên bàn trên phòng họp, chân mềm vô lực.

Thẩm Lăng tinh thần phấn chấn, sau khi tan họp còn chưa quay lại văn phòng đã trực tiếp đến bãi đỗ xe đi đón Đường Quả rồi.

Anh gửi cho cô một tin nhắn, [Nửa giờ sau anh đến nơi.]

Đường Quả trả lời, [Đang nghe vị huynh đệ kia của anh giảng bài, lúc nào bảo hắn gọi em một tiếng ‘chị dâu’ đi.]

Thẩm Lăng nhìn dòng chữ không khỏi bật cười.

Sau khi tan học, Đường Quả chạy đến phía sau nói lớn, “Đi thôi, anh ấy đang ở ngoài cổng trường đợi chúng ta rồi.”

Chu Bách Tuyên theo bản năng nhìn Đường Quả, Thẩm Lăng ơi Thẩm Lăng, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

Vừa rồi trong wechat của nhân viên cao cấp có người khiếu nại, nói rằng Thẩm tổng điên rồi, tốc độ nói nhanh gấp đôi bình thường, nội dung cuộc họp thì gấp ba lần.

Trong cuộc họp ai có nói nhiều hơn hai câu, Thẩm Lăng liền bắt đầu nhíu mày mặt đen không cao hứng, rồi đến lúc tranh luận, các loại bắt bẻ, hại mọi người đều không dám nói lời nào, vì thế cuộc họp sớm đã tan rồi.

Còn có người trộm @ anh, hỏi rằng có phải Thẩm Lăng bị nữ nhân đá bay rồi? Nếu như đúng là thật, mấy hạng mục gần đây tạm thời không thể tìm anh để phê duyệt, miễn cho chịu liên lụy.

Chu Bách Tuyên dở khóc dở cười, triệu chứng yêu đương của Thẩm Lăng lại giống với vừa bị đá~~

Học sinh vài hàng ghế đầu gần như đã đi hết rồi, lúc này Chu Bách Tuyên mới hỏi Đường Quả, “Tối nay không về nhà sao?”

Đường Quả giật giật mình trả lời, “Không ạ, thầy Chu, thầy có việc gì sao?”

“Không có việc gì.” Không về thì tốt, tối nay Lục Thời Thiêm cũng đi xã giao, Lục Hữu Minh đi công tác vẫn chưa về, vì thế chỉ có Đường Mễ Hân ở nhà.

Khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi này, hắn lại muốn dành hết tâm tư ‘trộm đến’, hắn thở dài một tiếng.

Ngồi ở ghế sau xe Thẩm Lăng, Đường Quả chỉ trông mong bọn họ có chút mặt mũi, không ngờ đều là đồ phá đám. Âu Dương Mai sau khi biết cô và Thẩm Lăng lĩnh chứng, liên tiếp phun ra vài câu nói tục, cô mắng xong Lý Mộc lập tức tiếp sức, sau đó là Vương Giai Giai.

Chửi mắng liên hoàn.

Cuối cùng bọn họ cũng từ mây xanh trở về hiện tại, Âu Dương Mai nửa đùa hỏi Thẩm Lăng, “Rốt cuộc bọn em gọi anh là thầy Thẩm, hay là anh giống Đường Quả, gọi bọn em tiếng ‘chị’.”

Lại còn phân biệt rõ ràng, “Em là chị cả, Lý Mộc là chị hai, Giai Giai là chị ba, anh là em rể tư của bọn em.”

Sau đó mấy người không sợ trời không sợ đất gọi anh là ‘em rể tư.”

Âu Dương Mai nói một câu, “Em rể, sau này nếu như trường học không cho em đỗ xe ở cổng trường, em nói với  chị một tiếng, chị bảo kê cho em, quan hệ của chị đây với bảo an không tồi nha.”

Trong xe vang lên một trận cười, chỉ không có bất kì âm thanh nào từ Thẩm Lăng, anh vẫn luôn trầm mặc, trầm mặc, và trầm mặc.

Một bữa cơm trôi qua, cảm xúc của Thẩm Lăng cơ bản là đen trắng lẫn lộn, bọn họ còn lấy mấy lời bài tuồng ra trêu chọc Thẩm Lăng.

Rời khỏi nhà hàng đến bãi đỗ xe, Âu Dương Mai bọn họ lại không để Thẩm Lăng đưa về.

“Bọn em ăn quá no.” Âu Dương Mai chỉ chỉ vào bụng mình, “Trứng cá muối đã đầy đến đây rồi, cảm giác nếu không cẩn thận thì liền chui ra mất.”

Đường Quả đầu đầy hắc tuyến.

Thẩm Lăng vẫn kiên trì, “Quá muộn rồi, để tôi gọi tài xế đưa bọn em về.”

Lý Mộc xua tay, “Lúc này mới chín giờ thôi mà, bọn em đi bộ về cũng chỉ nửa tiếng, ở đây lại là trung tâm náo nhiệt, sẽ không có chuyện gì cả, thầy Thẩm, hai người trở về đi.”

Cuối cùng cũng hồi phục trạng thái bình thường, không tiếp tục gọi anh ‘em rể tư’ nữa.

Âu Dương Mai nhìn Thẩm Lăng, “Thầy Thẩm.” Sau đó chỉ vào Đường Quả, “Cậu ấy không có đầu óc, vì vậy thầy nhường nhịn cậu ấy một chút.”

Câu nói cảm động nhất tối nay cũng được lên sàn, kỳ thực là một lời bình thường nhất nhưng Đường Quả nghe xong hốc mắt lại cay cay.

Trên đường về Đường Quả hỏi anh, “Hôm nay bị ba người bọn họ chọc tức chết rồi?”

“Không có giận, mặc dù lúc đó hận không thể đá bọn họ ra khỏi xe, khi ăn cơm hận không thể đem cơm lấp đầy miệng mấy bọn họ, nhưng mà anh rất vui vì em có những người bạn như vậy.” Không vì thân phận của anh mà câu nệ, nịnh nọt.

Tay cô phủ lên tay anh đang đặt trên vô lăng, “Ông xã, cảm ơn anh.”

Tay anh không khỏi run lên, thì ra hai từ này từ miệng cô nói ra khiến anh có cảm giác như này, như dòng suối ngọt ngào chảy qua đáy lòng vậy.

Lúc trước ở trên giường nịnh nọt cô như vậy, cô cũng không nguyện ý nói.

“Đường Quả, nói lại từ vừa rồi một lần nữa đi.”

Đường Quả mặt xấu xa cười, “Em rể tư, cảm ơn em.”

Thẩm Lăng nắm chặt vô lăng, “Đường Quả, em nói lại lần nữa xem!”

Bạn đang đọc Hồ Ly Và Thợ Săn của Mộng Tiêu Nhị

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!