Chương 35: Hồ Ly Và Thợ Săn

Lịch sử đen tối của anh

Phiên bản convert 9817 chữ

Editor: Phong Tâm

Đường Quả lặp lại ba lần cụm ‘tứ muội phu’ trong lòng, nhưng miệng không thốt nên lời, nhìn anh cười trừ, đổi đề tài, “Ấy, anh và Lục Thời Thiêm có thâm thù đại hận gì vậy?”

Một nửa nguyên do của những thâm thù đại hận đều là sát phụ đoạt thê*, sát phụ thì không phải rồi, chẳng lẽ là….đoạt thê. Chẳng lẽ bọ họ trước đây tranh giành bạn gái của nhau?

*Sát phụ đoạt thê: Giết cha, đoạt vợ.

Chuyện này lớn à nha.

Cô vội nhìn chăm chú phản ứng của anh, nhưng mà sắc mặt anh vẫn giống bình thường, tập trung lái xe.

“Đang nói chuyện với anh đó!”

Thẩm Lăng liếc nhìn cô, “Sao em không đi hỏi Lục Thời Thiêm?”

“…Em không phải chính là muốn gần gũi với anh một chút sao.” Cô ở trong lòng hung hăng khinh thường chính mình một phen, nếu như để Lục Thời Thiêm biết cô nói như vậy, chắc chắn sẽ mắng cô ăn cây táo rào cây sung.

Anh vẫn không nói gì, nhưng tâm tình rõ ràng rất tốt, sắc mặt giống như trời âm u chuyển thành mây xanh vậy.

Cô vẫn rất tò mò, “Nói cho em biết đi mà.”

“Có gì hay ho để nói đâu, chuyện giữa đàn ông với nhau có gì ngoài về nữ nhân được chứ.”

F***, quả nhiên bị cô đoán trúng, nhưng mà anh thế nào mà lại hào hiệp như vậy? Chẳng lẽ là Lục Thời Thiêm trước đây cướp bạn gái của anh?

“Hắn giành bạn gái của anh?”

“Không phải, anh giành của hắn.”

Lục phủ ngũ tạng của Đường Quả bị đốt cháy, sau đó là tức ngực, các loại cảm xúc không thoải mái, đến bản thân cô cũng ngửi thấy mùi giấm chua.

“Anh thích cô gái kia đến vậy sao?”

“Không thích, đến cả tên của cô ta anh cũng không nhớ, hình dáng như thế nào sớm đã quên rồi.” Nhưng mà anh nhớ rõ Lục Thời Thiêm, lúc ở đồn công an cũng là lần đầu tiên anh được gặp Đường Mễ Hân, một người phụ nữ cao quý, ưu nhã, nhưng lại lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

Đường Quả, “….Vì báo thù hắn ư?”

Anh chỉ đơn giản nói, ‘ừm’ một chữ.

Nhưng đang êm đẹp tại sao lại muốn báo thù?

Nói đi nói lại vẫn là bởi vì nữ nhân, chẳng lẽ lúc trước là Lục Thời Thiêm cướp bạn gái của anh, anh nghĩ không thông, lại đi cướp bạn gái của Lục Thời Thiêm? Vì thế Lục Thời Thiêm hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, còn nói anh chẳng phải là đồ tốt đẹp gì.

Cô cũng không hỏi tiếp nữa, trong lòng bực dọc muốn chết, nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô xuyên qua màn đêm, tâm tình của cô vừa từ ba mươi tám độ tụt xuống đến âm mười tám độ rồi.

Anh giương tay xoa xoa đầu cô, “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô cũng không quay đầu lại, cũng không muốn để ý đến anh nữa.

Biết rằng muôn màu muôn vẻ kia của anh là quá khứ đã qua rồi, nhưng bây giờ tận tai nghe, vẫn không tránh khỏi buồn rầu.

“Vừa rồi là anh đùa em đó, anh không ăn no rửng mỡ mà đi giật bạn gái của hắn. Khi đó anh năm ba, hắn năm nhất, không biết vì sao bạn gái hắn đột nhiên lại thích anh, chủ động tìm anh tỏ tình, anh cũng không chú ý đến, sau đó hắn biết được chuyện này, nhưng bạn gái hắn lại nói là do anh theo đuổi cô ta trước.”

Anh thở dài, “Chuyện đó là anh đúng nhưng lại không nói rõ, sau đó có hiểu lầm. Anh với hắn cùng trong đội bóng rổ, vốn dĩ đã có mâu thuẫn, hắn nhận định là vì anh nhìn không thuận mắt hắn mà đi giật bạn gái của hắn.”

Đường Quả nghe được một tràng cẩu huyết, “Chuyện này nháo tới tận đồn công an đúng không?” Trong kí ức của cô Đường mỹ nữ còn đến đồn công an đón Lục Thời Thiêm về.

“Ừm, nổi nên xung đột.” Anh và Lục Thời Thiêm đều sứt đầu mẻ trán, lúc đó đang đánh nhau ở ngoài cổng trường, đồng đội của hai phe đều tham gia, cũng không biết là ai lại báo cảnh sát.

Đó là lần đầu tiên anh phải vào đồn công an, lý do là cướp bạn gái của người khác, còn đánh bạn trai của người ta.

Trong lòng cô run run, lòng tiểu nhân hỏi, “Anh cùng em kết hôn, không phải là…vì trả thù năm đó hắn đã oan uổng anh đấy chứ?”

Anh cạn lời nhìn cô, “Cái chuyện nhỏ như cái rắm đó, đáng để anh phải đánh đổi hôn nhân của bản thân à? Có phải là em xem nhiều phim quá rồi không?”

Đường Quả, “…Chỉ đùa thôi mà.” Cô lo lắng chuyện càng lúc càng nhiều, thảo nào lúc trước Đường mỹ nữ lại cảnh cáo không cho cô được gần gũi với anh quá, xem ra ấn tượng về việc anh giật bạn gái của người khác quá sâu sắc.

“Đang nghĩ gì thế?”

Cô hoàn hồn, “Đang nghĩ xem mẹ em có còn nhớ chuyện năm đó anh đánh Lục Thời Thiêm nữa không.”

“Sẽ không quên đâu.”

“…” Chợt cô nhận ra điều gì đó, “Thẩm Lăng, anh vội cùng em đi lãnh chứng như vậy, trừ việc ứng phó với gia đình, có phải là sợ mẹ em không đồng ý cho em ở bên anh đúng không?”

Anh nhẹ cười, “Quả nhiên là gần đèn thì sáng, bây giờ đầu óc càng ngày càng linh hoạt rồi.”

“Anh hại chết em mất!” Trời ơi, nếu mà bị Đường mỹ nữ biết cô làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này, nhất định sẽ xé xác cô mất.

“Không có gì, đợi em tốt nghiệp xong bọn mình sẽ sinh con, lãnh chứng rồi, có con rồi, nếu bà ấy không bằng lòng, cũng sẽ không có ý kiến gì.”

Cái logic gì vậy, cô ngu mất rồi, làm chuyện xấu như vậy còn tỏ ra hợp tình hợp lý.

“Đường Quả, anh có chuyện này muốn thẳng thắn với em.”

Tim cô lạc nhịp, thẳng thắn? Chẳng lẽ thật sự làm quá nhiều việc xấu ư?

Thẩm Lăng đỗ xe ở ven đường, xoay người đối diện cô, “Mẹ của em không chỉ có ý kiến về việc anh cướp bạn gái của anh trai em, còn đánh hắn vô cùng nặng đòn, bà ấy còn…”

“Bà ấy còn gặp anh đưa phụ nữ đến bệnh viện phá thai nữa.”

Bùm một tiếng, đầu óc và lục phủ ngũ tạng của Đường Quả đều nổ tung.

Thẩm Lăng lại bổ sung thêm một câu, “Gặp hai lần.”

Mẹ nó, Thẩm Lăng, anh không muốn tôi sống nữa rồi đúng không?

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào sắc mặt biến hóa kia, lại nói tiếp, “Là hai nữ nhân khác nhau.”

Cô cởi dây an toàn ra, muốn mở cửa xuống xe, cô cảm thấy anh cô và cuộc hôn nhân này đại khái dừng lại ở đây. Mặc dù là quá khứ của anh, cô cũng không có cách nào đối diện được với quá khứ như vậy.

Nhưng lại bị Thẩm Lăng giữ được, giữ chặt cô xuống ghế ngồi, “Có thể nghe anh nói hết được không!”

Cô bịt lỗ tai lại, nước mắt trào ra, “Em không nghe, anh đừng có nói nữa.”

Anh đem cô ôm vào trong lòng, cô dùng lực kháng cực, anh lại ôm càng chặt, “Đường Quả, đừng nháo, trước đó anh đã nói qua với em rồi, đừng có nghĩ anh xấu xa như vậy chứ.”

“Thẩm Lăng, anh quá đáng ghét!” Cô nghẹn ngào.

“Đường Quả, hai nữ nhân đó đều không phải bạn gái của anh. Một người là người bạn từ nhỏ của anh, cô ấy cùng bạn trai chia tay rồi, nhưng lại phát hiện mình mang thai, cô ấy vẫn là học sinh, vì vậy chỉ có thể đến nhờ anh.”

“Người còn lại thì?”

“Là tình nhân của bạn thân anh, hắn đã kết hôn rồi, đoạn thời gian đó bị cô ta quấn lấy không buông, dứt áo ra nước ngoài trốn rồi, cô ta đến công ty tìm anh, lúc ấy anh tuổi cũng không lớn, vừa tốt nghiệp đi làm, nhìn thấy một cô gái bị lừa gạt cũng thấy tội nghiệp, mềm lòng rồi đưa cô ta đến bệnh viện.”

“Sau đó đều gặp phải mẹ em đúng không?”

“Ừm. Một người bạn thân của mẹ em là bác sĩ khoa phụ sản, hình như bà ấy rất hay đến tìm vị bác sĩ kia, không nghĩ tới gặp phải bà ấy.”

Cảm xúc của Đường Quả dần dần hạ xuống, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn anh, “Anh có lừa em không vậy?”

“Đường Quả, trước nay anh luôn khinh thường việc nói dối.”

Anh ôm cô từ ghế lái phụ qua, trực tiếp đặt cô lên đùi mình, “Những chuyện này vốn dĩ không muốn nói cho em biết, nhưng mà anh không hy vọng cuối cùng em nghe thấy chúng từ miệng của người khác, anh không muốn những hiểu lầm đó tạo thành những hiểu lầm giữa hai chúng ta.”

Anh đây là đang thẳng thắn để được khoan hồng đúng hông?

Cô ngả đầu vào ngực anh, nhỏ giọng hỏi, “Có phải lúc trước anh có rất nhiều bạn gái đúng không?”

“Ừm.”

“Có ai khiến anh đến nay nhớ mãi không quên không?”

Anh hỏi ngược lại, “Em muốn anh trả lời như thế nào thì mới vui vẻ đây?”

Cô lắc lắc đầu, “Em cũng không biết.”

Giọng điệu của anh có chút bất mãn, “Sau này đừng hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như thế này nữa.”

Tâm tình cô lập tức trầm xuống, anh không muốn trả lời, chắc chắn là do trong lòng có một người con gái mà anh nhớ mãi không quên, cô không muốn hỏi, nhưng trong lòng lại rối bời, “Thẩm Lăng, trong lòng anh còn có người khác, đúng không?”

Anh nắm lấy hai bả vai cô, đem cô từ trong lòng kéo ra, “Nhìn anh!”

Đường Quả trước sau vẫn không có dũng khí nhìn anh, cảm thấy bản thân như vậy rất không lý lẽ, lại sợ anh nói trong lòng còn có người khác.

Thẩm Lăng nói, “Nếu như anh nói không có, em có tin không?”

Đường Quả lập tức gật đầu, “Em tin!”

Anh bất lực lại đem cô ôm vào lòng, “Nếu đã tin, vậy mà còn hỏi câu hỏi câu hỏi ấu trĩ như vậy?”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Không nói nên lời.

“Đường Quả, anh nhiều hơn em mười tuổi, khi anh lần đầu yêu đương, em mới mười tuổi, anh làm sao có thể nghĩ được em của năm lớp ba sẽ là vợ tương lai của mình được chứ?”

Thế nào lại lôi tuổi tác ra rồi? Cô không biết anh nhắc đến bao nhiêu lần rồi nữa, cô chỉ là bận tâm anh có từng rất yêu ai đó hay không thôi.

“Vẫn đề tuổi tác giữa hai chúng ta, mặc dù em không phải là tình đầu của anh. Nhưng mà Đường Quả, em là người con gái đầu tiên khiến anh thực sự rung động, cũng là người lần đầu tiên anh theo đuổi, thậm chí là bám lấy không buông, nghĩ tới người phụ nữ đi cùng mình cả đời, sau này cũng không thể có ai khác, như vậy còn chưa đủ sao?”

Chưa đủ sao?

Đủ rồi! Còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng của cô nữa.

Cô bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, “Chồng à, đem những lời vừa rồi nói lại ba lần cho em nghe với, sau khi nói lại ba lần em sẽ không tức giận với anh nữa.”

Thẩm Lăng cạn lời nhìn cô, vẫn là đã quen với việc được chiều chuộng rồi mà.

Cô bắt đầu làm nũng, ôm lấy cổ anh, “Chồng à, em muốn nghe.”

“Về nhà lên giường anh nói cho em nghe, muốn nghe bao nhiêu lần đều được.”

Đường Quả, “…”

Đột nhiên ‘oành’ một tiếng, cô và Thẩm Lăng đụng vào vô lăng phía trước. Ô tô rít một tiếng, vọt về phía trước nửa mét.

Cũng may Thẩm Lăng ôm cô vào trong lòng, cô không có bị thương, nhưng trái tim vẫn cứ đập mạnh. Như vậy cũng tính là tai nạn giao thông đúng không?

Thẩm Lăng mắng một tiếng, mẹ nó không có mắt à? Anh đỗ ở ven đường mà vẫn có người đâm phải.

Bạn đang đọc Hồ Ly Và Thợ Săn của Mộng Tiêu Nhị

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!