[Viết văn thật không tồi, góc độ phân tích đặc biệt, đâu ra đó, tình cảm chân thành da diết.]
Phó Xuyên gửi tin nhắn cho Diêu Nhất, trào phúng trình độ viết văn khoa trương của cô.
Đáng tiếc là Diêu Nhất viết văn đơn giản, đến ý của đề bài còn làm không chính xác, câu nói của Phó Xuyên có thâm ý gì cô đoán không ra nổi
[Thật ra tớ cũng cảm thấy mình viết không tệ, nhưng cô giáo thấy tớ chỉ có thể được 28 điểm vậy chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề. Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu, bạn học Phó Xuyên ^_^.] Diêu Nhất trả lời, nghĩ thầm Phó Xuyên đúng là một bạn học tốt bụng, tuy rằng muốn cạnh tranh với cô nhưng vẫn nhiệt tình ca ngợi đối thủ, cậu ấy đáng được mình tôn trọng.
Vốn dĩ muốn phá vỡ bộ dạng hằng ngày này của Diêu Nhất, nhưng lại không biết tại sao cô lại vô tư như vậy. Phó Xuyên lúc này đã hiểu triệt để một câu nói: ‘người ngốc có phúc của người ngốc.’
Đại khái chính là nghe không hiểu trào phúng là gì, cho nên mỗi ngày của cô đều là tốt đẹp?
[Bạn học Phó Xuyên, ông chủ tiệm đó lại vừa về một đống sách mới, cậu có thể lấy giúp tớ không? Cậu cũng có thể mua về làm, đề ở đó so với thành phố Yên của chúng ta mới hơn]
Diêu Nhất hiện tại mặc định hai người là bạn, nhiệt tình đề cử bộ đề thi của tỉnh X ở đó.
Phó Xuyên không nói lấy hay không lấy, chỉ trả lời:
[Thi đại học và dạng đề thi của tỉnh X không giống nhau.]
Diêu Nhất lập tức vì đề thi của tỉnh X mà tuyên truyền: [Tuy là không thi, nhưng khi làm rất có tính logic đấy, thật đấy.]
[Tôi nghĩ là cậu nên bỏ nhiều công sức hơn cho môn văn của mình đi.] Phó Xuyên dừng lại một lát, rồi thêm vào phía sau một biểu tượng [^_^]
Bên kia Diêu Nhất nhìn tin nhắn rất lâu mới trả lời, tràn ngập sự không tình nguyện
[Môn văn để sau rồi nói, tớ cảm thấy sau này nó sẽ tốt hơn thôi.]
Đoạn nói chuyện của hai người như vậy là kết thúc, Phó Xuyên đến cuối cũng không nói là mình có đồng ý lấy sách giúp Diêu Nhất không. Có điều ngày hôm sau chạm mặt Diêu Nhất ở hành lang liền ném ba tập đề thi thật dày cho cô.
“Cảm ơn” Diêu Nhất như có được bảo bối, thậm chí còn định nắm lấy tay Phó Xuyên đáng tiếc là bị Lý Cách cản trở.
“Diêu Nhất mau tới chọn này” Giọng nói của cậu hùng hồn trầm thấp, không hợp với thân hình cậu chút nào
Phó Xuyên thấy đề thi đã đến tay Diêu Nhất liền quay lại trở về lớp học.
“Chọn cái gì?” Diêu Nhất không hiểu gì nhìn Hàn Tiêu Tiêu cầm trong tay một đống bảng đăng ký
“Đại hội thể thao” Triệu Tiền đã vùi đầu vào điền tên.
Lý Cách rút trong tay Hàn Tiêu Tiêu ra mấy bản đăng ký nói
“Hiện tại nữ sinh vẫn còn 800 mét, 5 nghìn mét cuộc đua đường dài và các cuộc đua tiếp sức”
“800 mét vừa có người chọn rồi” Hàn Tiêu Tiêu cầm lấy gạch đi một chỗ.
“Vậy….5 nghìn mét” Diêu Nhất do dự nói.
Lúc này lớp trưởng mới đi hỏi một vòng trở về, sắc mặt không được tốt lắm nói
“Diêu Nhất, cậu có thể chọn thêm chạy tiếp sức không?”
“Lớp trưởng, cậu ấy vừa chọn 5 nghìn mét đấy, còn chạy nữa sao?” Hàn Tiêu Tiêu bất mãn nói.
Lớp trưởng khó xử nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, tham gia thi đều là cán bộ lớp chúng mình, mọi người ai cũng không muốn thi”
Nhìn chung mà nói thân thể của những học sinh giỏi cũng không tốt như vậy, đối với mấy loại thi đấu này không có hứng thú. Có điều trong lớp buộc phải có người tham gia, chỉ khổ ban cán sự lớp.
“Được thôi” Diêu Nhất không từ chối, cô cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn.
“5 nghìn mét chạy xong sẽ rất không thoải mái đấy” Triệu Tiền mới vừa điền xong bản đăng ký, ngẩng đầu lên nói
“Chạy tiếp sức hay là để nữ sinh khác tham gia đi.”
Bây giờ đã cuối thu, mọi người khi chạy sẽ rất khó chịu nhất là chạy đường dài. Năm vừa rồi Nhất Trung còn gọi xe cứu thương ở gần đó bất cứ lúc nào, đợi ở bên cạnh để phòng ngừa vạn nhất.
“Ây da, mấy cậu để Diêu Nhất tự mình chọn” Lớp trưởng lo lắng, có chút nóng nảy ngăn lại mấy người Hàn Tiêu Tiêu có ý ngăn cản.
Cuối cùng Diêu Nhất vẫn là chọn cả hai môn thi đấu.
“Bạn cùng bàn, sau này cậu mỗi ngày đến sân thể dục tập luyện với mình” Triệu Tiền vỗ vai Diêu Nhất, vô cùng buồn.
Triệu Tiền đăng ký là chạy đường dài 5 nghìn mét nam, độ dài này bắt buộc phải luyện tập trước đó, nếu trực tiếp chạy chắc chắn sẽ không chạy hết được toàn bộ hành trình.
“Mỗi buổi chiều đi nhé, tụi mình đi cùng hai cậu” Hàn Tiêu Tiêu chỉ mình và Lý Cách.
Lý Cách gật đầu, tỏ ý mình cũng đồng ý.
Đại hội thể thao không liên quan gì đến Phó Xuyên, cậu không tham gia bất kỳ hạng mục nào. Mà Dụ Thanh Doanh làm lớp trưởng nam sinh đăng ký không gặp nhiều trở ngại, rất nhiều người không chịu nổi nhìn nữ lớp trưởng năn nỉ. Nhưng mà về phần nữ sinh thì hơi khó giải quyết, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp ra tay chỉ vài nữ sinh đi thi.
Vừa mới tan học, sân thể dục đã vây đầy học sinh lớp 10 đến tập luyện. Lớp 11 và 12 đều có lớp tiết tự học buổi tối, lại không tính hiếu thắng cơ bản là cơm nước xong đều ở luôn trong phòng học.
Triệu Tiền, bốn người cùng nhau đi xuống cầu thang, trong tay Hàn Tiêu Tiêu cầm theo hai bình nước lớn, Lý Cách không biết từ đâu tìm ra hai cái khăn lông trắng, nhìn cũng ra dáng lắm.
“Không phải, Hàn Tiêu Tiêu nước này thật là…..lạnh thấu tim nha” Triệu Tiền sờ sờ thử, kinh hãi nhìn hai bình nước nói.
“Chẳng phải nên là nước ấm sao?”
“Cậu đưa tôi cái ly đi rồi tôi giúp cậu đánh” Hàn Tiêu Tiêu bĩu môi.
“Hơn nữa cậu chạy xong rồi uống nổi nước nóng sao?”
“Đây là nước sôi để nguội, hơn nữa còn cho thêm đường, rất tốt cho sức khỏe” Lý Cách đứng ở phía sau bổ sung thêm.
“5 nghìn mét chạy một lát là xong rồi, cần nhiều thứ như vậy làm gì?” Diêu Nhất khó hiểu nói.
“…….” Ba người đều rơi vào im lặng, Triệu Tiền là người mở miệng trước
“5 nghìn mét rất ngắn sao?”
“Cũng không dài lắm đúng không?” Diêu Nhất nghi hoặc nói.
Thực tế chứng minh, 5 nghìn mét của Triệu Tiền bị Diêu Nhất hoàn toàn hạ gục.
Bốn người cùng đi vào sân thể dục, Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách tìm chỗ ngồi xuống, Diêu Nhất bắt đầu làm nóng người.
“Đó là người bên Lớp 1 phải không?” Triệu Tiền vừa quay quay cổ tay quan sát mọi người trong sân.
“Không biết” Diêu Nhất thành thật lắc đầu, người chưa từng nói chuyện qua với cô phàm là thay đổi bộ quần áo cô liền không biết là ai, huống hồ bây giờ mọi người còn đang mặc đồng phục.
Triệu Tiền nhớ ra cô bị mù mặt
“Trong đám người đó ai cũng không biết à?”
Diêu Nhất phủ nhận: “Biết được một người, ở giữa kia chính là bạn học Dụ Thanh Doanh”
“Ây, cậu làm như thế nào biết được cậu ấy, chẳng lẽ người đẹp nên có đặc quyền sao?” Triệu Tiền vuốt cằm nghi hoặc nói
“Không phải” Diêu Nhất lắc lắc đầu “Bạn học Dụ Thanh Doanh đó đồng phục mặc vừa vặn với bản thân nhất trong Lớp 1”
“……” Triệu Tiền nhìn Diêu Nhất với ánh mặt quỷ dị, sau đó quay đầu nhìn lại quả nhiên đồng phục của Dụ Thanh Doanh không giống với mọi người lỏng lẻo, ngược lại còn có thể nhìn ra đường cong của con gái.
“Bắt đầu chưa?” Lý Cách đứng ở mặt trên lang cang phất tay hô:
“Mình bắt đầu tính giờ đấy!”
Hai người nghe vậy lập tức đi đến vạch xuất phát chuẩn bị chạy.
Hàn Tiêu Tiêu lấy từ trong cổ áo ra một chiếc còi, ngay lúc tiếng còi vang lên cả hai người bắt đầu chạy.
“Nhất Nhất bị ngốc à!” Hàn Tiêu Tiêu buồn bực nói “Cái này cũng không phải chạy 100 mét, tự dưng vòng đầu liền chạy nhanh như vậy làm gì”
“Chắc chắn là Diêu Nhất trước kia chưa từng tham gia chạy đường dài” Lý Cách chỉ vào Triệu Tiền đang chạy phía sau
“Cậu xem, Triệu Tiền rất biết chiến lược chạy đường dài”
Một vòng lại một vòng, tốc độ của Diêu Nhất không hề chậm lại, phảng phất giống như là người máy đang chạy. Mà người rơi lại ở phía sau là Triệu Tiền tốc độ bắt đầu dần chậm lại.
“Qua rồi! Qua rồi!” Hàn Tiêu Tiêu đứng ở trên nên xem rất rõ ràng:
“Lại vượt qua một vòng rồi”
Hai người không ngồi được nữa, dứt khoát đi xuống đứng ở điểm cuối cùng chờ Diêu Nhất.
“Aaaa, Diêu Nhất cậu sao lại lợi hại như vậy?!” Hàn Tiêu Tiêu kích động ôm lấy Diêu Nhất thét chói tai.
Đáng thương Triệu Tiền đi ngang qua bọn họ vẫn phải tiếp tục chạy. Lý Cách phân tán sự chú ý cho cậu ta một chút, chỉ chỉ đồng hồ của mình ý là vẫn đang tính giờ.
“Nhất Nhất cậu có mệt không? Có khát không?” Hàn Tiêu Tiêu hưng phấn dị thường.
“Còn ổn” Diêu Nhất tiếp lấy khăn trắng của Lý Cách lau một tầng mồ hôi mịn trên trán.
Ba người đứng cùng nhau chờ Triệu Tiền chạy xong, mà mọi người xung và học sinh bên Lớp 1 nhìn chằm chằm Diêu Nhất, ánh mắt choáng váng.
Người bình thường đều chạy như vậy sao? Trực tiếp chạy nhanh mà không cần lấy hơi.
“Phù… phù…” Triệu Tiền chạy xong quay trở lại, sắc mặt đã tái nhợt chạy trong thời tiết này khiến cổ họng rất đau và rát.
Lúc này Triệu Tiền không quan tâm nước nóng hay lạnh, thở dốc rồi uống vài ngụm nước lớn.
“Diêu Nhất cậu là siêu nhân đấy à?” Triệu Tiền lấy lại sức lực, quay lại nhìn Diêu Nhất, người không hề hấn gì vẫn như bình thường.
“5 nghìn mét vẫn còn ổn” Diêu Nhất xác thực là không cảm thấy mệt.
Cô năm đó lên núi Lộc Cốc thường mua đi bán lại vài thứ nhỏ nhặt, luôn nhặt một đống đồ lộn xộn ở dưới rồi chạy lên núi.
Tuy rằng núi Lộc Cốc không có dốc, nhưng để chạy lên với độ cao đó cũng hao tốn không ít sức lực.
______
Hai tuần sau, đại hội thể thao đúng hạn được tiến hành.
Mỗi lớp đều tự tìm vị trí rồi đặt vài cái bàn, mọi người nhanh chóng tập trung lại một chỗ.
Lớp 2 tới chậm hơn chút, mấy vị trí tốt đã bị lớp khác chiếm hết rồi.
Đoàn người mênh mông sắp xếp mấy cái bàn lớn, nhìn xung quanh một vòng cuối cùng Dụ Thanh Doanh của Lớp 1 tiến đến hỏi: “Các cậu không tìm được chỗ sao?”
“Đều có người cả rồi, bọn họ không cho chúng tôi dọn qua” Lớp trưởng lớp 1 buồn rầu nói.
Dụ Thanh Doanh cười nói: “Hai lớp chúng ta ở gần nhau, nếu các cậu không phiền thì chuyển qua đây đi”
“Quá tốt rồi, cảm ơn cậu” Lớp trưởng Lớp 2 thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuống quýt cảm ơn Dụ Thanh Doanh.
Chỗ ngồi không đủ cho cả hai lớp, Lớp 1 và Lớp 2 gần như phải chen chúc với nhau.
“Chúng ta lấy ít đồ ăn vặt ra chia cho Lớp 1 đi” Lớp trưởng nói.
Sau vài câu giao lưu, không khí hai lớp dần trở nên hòa hợp hơn, hơn nữa hai lớp còn có một số bạn cùng lớp cấp 2 trước đây, với cả số học sinh từng thi cùng lớp với nhau khá nhiều. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu không thấy giờ cúi đầu thấy, đối với mỗi người cũng có chút ấn tượng.
“Hôm nay là cuộc đua của nam sinh và nữ sinh 100 mét, học sinh tham gia thi của lớp các bạn đâu?” Dụ Thanh Doanh mang theo sự tương tác rất tốt, không phải kiêu ngạo như các cô gái bình thường, làm cho mọi người rất có thiện cảm.
“Các bạn ấy đang nhận biển hiệu ở gần đây” Một học sinh đại diện cho môn hoá của Lớp 2 giải thích.
Lúc đang nói, các vận động viên đang đi tới dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng.
Diêu Nhất cũng đi theo phía sau, cô cúi đầu kéo quần áo của mình.
Tuy rằng là đại hội thể thao, nhưng học sinh lớp 10 không bắt buộc phải tham gia, lớp trưởng sẽ điểm danh.
Khi các học sinh bên Lớp 1 nhìn thấy Diêu Nhất ở phía sau động tác nhất trí cùng quay lại nhìn Phó Xuyên đang ngồi trong góc, ở trong mắt bọn họ hai vị này như nước với lửa.
Diêu Nhất cũng tò mò theo ánh mắt mọi người nhìn lại, phát hiện ra bạn học Phó Xuyên.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Diêu Nhất nhỏ giọng hỏi Triệu Tiền.
Lúc này Phó Xuyên cũng bị nhìn đến mất kiên nhẫn, cậu cau mày quay đầu nhìn sang.