*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai lớp trong nháy mắt rơi vào không khí trầm mặc kỳ quái, đương sự cố tình không phản ứng lại, đặc biệt là Diêu Nhất chỉ lo ngồi xuống thuận tay còn móc trong túi ra quyển sổ nhỏ.
Hôm nay không phải ngày thi đấu của Diêu Nhất, chỉ là làm một thí sinh thi đấu thì vẫn phải sẵn sàng phòng khi cần có người thay thế.
“Ha, ha…..” Lớp trưởng cười gượng hai tiếng, vội vàng để mọi người ngồi xuống phá vỡ không khí xấu hổ hít thở không nổi này
Phó Xuyên cùng Diêu Nhất cách nhau bởi khoảng cách hai lớp, cả hai cùng ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp mình. Diêu Nhất không phát hiện mình bị mọi người trong lớp cố ý cách một khoảng.
Thi đấu chính thức bắt đầu lúc 8h, hầu hết học sinh của các lớp đều tập trung lại sân thể dục, đi vì để cổ vũ cho học sinh lớp mình, một số ở lại để viết mấy bài truyền cảm hứng hoặc là phát đồ ăn vặt và nước, mấy thứ đồ linh tinh gì đó.
Diêu Nhất cùng mấy bạn học ngồi chung trên một cái ghế, xài chung một cái bàn thoạt nhìn vô cùng chen chúc.
Ngược lại Lớp 1 bên cạnh, Phó Xuyên một mình chiếm một cái bàn, một cái ghế, vô cùng rộng rãi.
“Lớp trưởng, cậu mau ra sân thể dục xem thử hình như lớp chúng ta có người bị thương” Một bạn học bên Lớp 1 chạy đến gọi Dụ Thanh Doanh đi.
Lớp 1 ‘ồ’ một tiếng rồi rơi đi hơn nửa lớp.
Lúc này, một ít học sinh của Lớp 2 muốn ăn vặt Lý Cách mở mấy cái túi ra, nhìn xung quanh một chút rồi dứt khoát đem thức ăn đổ lên bàn.
“Diêu Nhất cậu nhường chỗ một chút” Lý Cách nhẫn tâm chọn Diêu Nhất tránh đi.
Các bạn khác đang nằm dài ra trên bài loay hoay viết, vì danh dự của Lớp 2 trong lần tuyên truyền mà ra sức viết, chỉ có riêng một mình Diêu Nhất đơn độc ngồi đó cầm cuốn vở của mình tính toán.
“Oh” Diêu Nhất vò đầu, thoải mái đứng lên. (Sau đó một người đứng trên lối đi nhìn xuống những con số trên cuốn sổ, thỉnh thoảng lại cúi đầu bôi bôi vẽ vẽ.)
Vốn dĩ bây giờ toàn trường đều ở đây nên chật ních người, Diêu Nhất bị ép lùi lại phía sau, cô đột ngột phải di chuyển xung quanh, cuối cùng phải tựa lưng vào phía sau mới dừng lại được
“Ayyy, Lý Cách phát xong đồ ăn vặt quay đầu khắp nơi tìm kiếm Diêu Nhất nói cô ngồi trở lại. Không ngờ đến Diêu Nhất lại chạy sang bên Lớp 1 còn là dựa vào bàn Phó Xuyên!
Phó Xuyên chắc là không phát hiện, cậu đang ngồi thảnh thơi cúi đầu đọc sách. Mà Diêu Nhất lại đang dựa vào bàn còn cúi đầu tính toán.
Người không hiểu rõ chuyện mà nhìn thấy cảnh tượng này không chừng còn tưởng hai người có quan hệ bạn học rất tốt, Lý Cách nghĩ đến tình trạng cạnh tranh hiện giờ của hai người mà cảm thấy một trận đau răng.
Đúng là tạo nghiệt mà, Diêu Nhất chỉ cần bắt đầu tính toán đề nào đó cái gì cũng đều không quan tâm.
“Này, này….” Lý Cách không dám lại gần, chỉ cố gắng phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của Diêu Nhất
Lý Cách lại lấy điện thoại ra tả một cách chi tiết rồi gửi sang cho Diêu Nhất
Lần này có hiệu quả, Diêu Nhất cắn bút nghiêng đầu rút điện thoại ra.
Cô đầu tiên là nhíu mày sau đó nhìn về phía đối diện, liếc mắt một cái đã thấy Lý Cách đang điên cuồng múa tay.
Lý Cách thấy Diêu Nhất vẫn không có động tác gì liền gửi thêm một tin nhắn cho cô
[Phó Xuyên đang ở bên cạnh cậu!!!]
Ba cái dấu chấm than đủ để thể hiện Lý Cách đang nôn nóng đến phát điên.
Diêu Nhất quay đầu lại nhìn bóng dáng quen thuộc, lại nhìn lại Lý Cách, tựa hồ như đã hiểu ra cái gì. Cho Lý Cách một tín hiệu ‘ok’ một cái, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Xuyên.
“???” Lý Cách ngốc luôn tại chỗ.
Mọi chuyện tiếp theo trong mắt Lý Cách giống như một cảnh phim quay chậm vậy, Diêu Nhất ngồi xuống thậm chí còn bắt chéo chân lại, đặt vở lên đầu gối, tiếp tục vùi đầu chuyên tâm tính toán đề của mình. Mà Phó Xuyên ở bên cạnh cư nhiên chỉ là quay đầu liếc Diêu Nhất bên cạnh một cái, lại tiếp tục quay đầu lại đọc sách của mình.
……Quấy rầy rồi, là cậu suy nghĩ nhiều.
Lý Cách hồn bay phách lạc xoay người, lần đầu tiên hắn cảm thấy cảm xúc giữa các vị thần học tập giỏi như hai người họ, người phàm là cậu đây không thể hiểu được. Cuộc thi đấu giữa hai người toàn là cảm xúc vĩ đại, nó không hẹp hòi như những gì bọn họ nghĩ.
Là cậu sai rồi!
Lý Cách thất thần bước ra khỏi khu hậu cần rồi biến mất giữa biển người đông đúc.
Còn về phần Diêu Nhất, cô hiểu ý của Lý Cách thành là cậu giúp cô tìm một chỗ ngồi thoải mái hơn.
Phó Xuyên vẫn đang đọc cuốn sách lý luận mà trước đó cậu vẫn chưa đọc xong, cậu quay lưng về phía bàn mà Diêu Nhất lại ngồi hướng ngược lại với Phó Xuyên. Cô đặt vở ở đầu gối tính một hồi, đại khái cảm thấy mệt, liền đem vở đặt lên bàn ghé vào viết.
Hai người đối với thế giới ầm ĩ bên ngoài mắt điếc tai ngơ, một lòng bận việc của chính mình. Quanh hai người như hình thành một vùng yên tĩnh, người khác căn bản cũng không dám bước vào.
Ít nhất trong mắt Dụ Thanh Doanh vừa mới quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng hài hoà này.
Hít sâu một hơi, Dụ Thanh Doanh bước đến đánh vỡ sự yên lặng đang có.
“Bạn học Diêu Nhất, sao cậu lại sang lớp chúng tôi rồi” Dụ Thanh Doanh cười nhạt “Đợi lát nữa không chừng là lớp trưởng kế bên lại nói chúng tôi đoạt lấy cậu đấy”
“Sẽ không” Diêu Nhất đến đầu cũng không ngẩng lên, vẫn chuyên tâm làm đề của mình.
Dụ Thanh Doanh cứng người, hai tay nắm chặt, một lát sau mới buông ra: “Bạn học Diêu Nhất thật sự rất rộng rãi, một chút cũng không quan tâm là hai lớp đang là đối thủ của nhau”
Lúc này Diêu Nhất mới khó hiểu ngẩng đầu lên: “Chỗ ngồi của lớp chúng tôi là các cậu giúp đặt chung ở đây, vậy chúng tôi thân thiện với nhau chắc là cũng không sai chứ?”
Phó Xuyên bỗng nhiên khép sách lại, liếc mắt nhìn Diêu Nhất nói:
“Đi siêu thị không?”
Diêu Nhất mờ mịt nhìn sang Phó Xuyên, tự dưng cảm thấy hướng đi này có chút không đúng.
“Đi thôi” Phó Xuyên dơ hai ngón tay xách theo cổ áo Diêu Nhất.
“Oh” Diêu Nhất chỉ có thể đóng cuốn vở nhỏ lại, nghiêng ngả đi theo Phó Xuyên, bỏ lại Dụ Thanh Doanh đứng ngây ngốc ở đó.
Thời tiết lạnh gió lại lớn, Diêu Nhất bị gió thổi đến khụt khịt mũi.
Ánh mắt Phó Xuyên dừng trên người Diêu Nhất, nói:
“Lần trước cậu nói mời tôi ăn sáng còn giữ lời không?”
Diêu Nhất đang định nói không phải cô đã mời một lần rồi sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm sắc bén đó của Phó Xuyên liền đem lời định nói nuốt trở lại.
“Được thôi” Diêu Nhất cúi đầu chu miệng, cảm giác như mình bị chiếm tiện nghi.
Phó Xuyên rút tấm thẻ ăn trong trường trên tay Diêu Nhất, đi đến trước cửa sổ nhà ăn mua hai ly sữa đậu nành, một ly giữ cho mình, một ly đưa cho Diêu Nhất.
“Cậu cũng uống sữa đậu này sao?” Diêu Nhất nghĩ là cậu sẽ chọn món khác.
“Lần sau lại quẹt” Phó Xuyên nhàn nhạt nói, trả lại thẻ cho Diêu Nhất.
“Ừm” Diêu Nhất cúi đầu cắn ống hút, đi theo sau Phó Xuyên ra khỏi nhà ăn. Cúi đầu uống một hồi mới phản ứng lại: Cô dựa vào cái gì mà lần sau phải đưa cậu quẹt nữa?
Còn chưa kịp chất vấn sự tính toán thông minh của cậu, Diêu Nhất đi cùng với Phó Xuyên rồi ngồi trên bệ hoa dưới gốc cây trong khuôn viên trường.
Phó Xuyên cũng không để ý tới Diêu Nhất, đặt sữa đậu nành sang một bên cầm lấy sách tiếp tục đọc, khôi phục lại trạng thái giống như tại khu hậu cần lúc nãy.
Diêu Nhất trừng mắt nhìn Phó Xuyên một lúc rồi chính mình cũng lấy vở ra tiếp tục tính toán.
_____
Buổi chiều ngày hôm sau là buổi thi đấu 5 nghìn mét, trên người Diêu Nhất vẫn mặc đồng phục, bên trong có một áo len mỏng.
“Cậu ấy là học sinh đại diện môn thể dục sao? Nhìn bộ dáng rất mạnh mẽ!” Hàn Tiêu Tiêu nóng vội nắm chặt tay mình, có chút lo lắng cho Diêu Nhất.
Trong sáu học sinh đi thi, Diêu Nhất đứng ngoài cùng gần đài của trường, bên cạnh là một bạn học sinh ăn mặc mát mẻ, quần ngắn, áo ngắn mang đôi giày thể thao, cô ấy thậm chí còn lộn ngược từ trước ra sau.
Các học sinh tham gia thi mới có tinh thần thi đấu, nhìn đối thủ của mình kiêu ngạo như vậy mới có thể nóng thân mình lên được. Mà Diêu Nhất cô chẳng những bọc như một cái bánh chưng, còn mở to hai mắt nhìn vị đối thủ bên cạnh thể hiện mà giật mình, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ và bội phục.
Người đứng ở bên cạnh trên sân, Triệu Tiền đưa tay lên che kín mắt, thật sự rất mất mặt.
Trọng tài thổi còi lên, tất cả đều đứng vào vị trí, đứng thành tư thế chuẩn bị xuất phát chạy.
Trên vạch xuất phát có dụng cụ lấy đà chạy*, tất nhiên ngoại trừ các tuyển thủ chuyên nghiệp thì người bình thường sẽ không dùng đến. Các học sinh thi đấu đã ổn định xong tư thế chuẩn bị xuất phát, duy chỉ có độc nhất Diêu Nhất là không.
Cô ngồi xổm ở vạch xuất phát, cúi đầu nghiên cứu dụng cụ chạy lấy đà, thậm chí còn lấy chân chọc chọc.
Cảnh tượng này Hàn Tiêu Tiêu nhìn không nổi nữa, che mắt quay mặt sang hướng khác.
“Bạn học, em sẵn sàng chưa?” Trọng tài bất đắc dĩ lại hỏi Diêu Nhất.
“Oh, rồi ạ” Diêu Nhất thu chân lại, sau đó thong thả đem dụng cụ chạy lấy đà dịch sang một bên.
Sự thể hiện của Diêu Nhất giống như một cô gái quê mùa mới bước chân vào, làm cho các vận động viên bên cạnh không khỏi bật cười, trên sân thể dục cũng có người nhỏ giọng cười lên.
Trọng tài nghiêm túc giơ súng lên: “Chuẩn bị……”
Suất phát đầu tiên là các vận động viên bên cạnh, Diêu Nhất cũng bám sát theo sau đó. Người tinh mắt có thể nhìn thấy được vận động viên chạy tư thế vô cùng tiêu chuẩn. Còn Diêu Nhất tóc ngắn chân lại dài tư thế chạy trông rất tiêu sái.
Trên khán đài học sinh Lớp 11, 12 các đàn anh, đàn chị không hiểu rõ nên vô cùng tức giận
“Kia là học sinh chạy thay à? Lẽ nào không nhìn ra là giới tính không đúng sao, thế mà lại để một nam sinh chạy 5 nghìn mét với nữ sinh, còn biết xấu hổ hay không vậy?”
“Là nữ sinh, nữ sinh!” Một học sinh lớp 10 bên cạnh sau khi nghe xong thì la lớn lên, vô cùng có nghĩa khí giúp bạn học đứng đầu giải thích.
Các vận động viên khoảng cách đã bỏ xa mọi người, ngoại trừ Diêu Nhất vẫn đang bám sát ở phía sau. Một vòng, hai vòng, ba vòng đến vòng thứ tư vận động viên đã bỏ xa các tuyển thủ tận một vòng, khoảng cách dần được nới rộng hơn.
Trong sân thể dục, trên khán đài mọi người đều hò hét.
Loại thi đấu này thật sự rất hưng phấn, các lớp đang cổ vũ cho học sinh lớp mình. Hơn nữa là tâm lý xem thi đấu, bị hấp dẫn bởi tốc độ bỏ xa của các vận động viên.
Tốc độ của Diêu Nhất chậm lại, thật mau bị rơi lại cả nửa vòng.
Lý Cách không biết từ đâu tìm được cái kính viễn vọng, cậu vô cùng sốt ruột.
“Nhất Nhất có phải không còn sức nữa không?” Hai tay Hàn Tiêu Tiêu nắm chặt trước ngực, vô cùng khẩn trương.
Diêu Nhất không cảm nhận được cảm xúc của người xem, cô chỉ cảm nhận được đồng phục trên người mình có chút vướng bận, cô thả chậm tốc độ bắt đầu cởi quần áo.
Trong sân một tiếng ‘ồ’ lên, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Diêu Nhất
Triệu Tiền đứng ở bên cạnh kêu lên: “Ở đây, Diêu Nhất, ở đây”
Diêu Nhất quả nhiên nghe thấy, cách một khoảng không đem đồng phục ném qua, tiếp tục cởi áo len mỏng trên người ra chạy đến bên Triệu Tiền đưa cho cậu.
Trên người nhẹ nhàng hơn, quả nhiên cảm giác khác hẳn. Lúc này Diêu Nhất đã bị bỏ lại cả một vòng, mà các tuyển thủ khác bị bỏ lại cả 2 vòng, 3 vòng đều có đủ cả.
Diêu Nhất bắt đầu tăng tốc độ, kéo gần khoảng cách với vận động viên.
Vận động viên chuyên nghiệp tuy là đối với hình thức chạy này tương đối quen thuộc, sức chịu đựng cũng nhiều hơn so với người bình thường, nhưng cô vẫn chưa tập được bao lâu hơn nữa chạy đường dài chứ không phải là chạy cự li dài. Đến vòng thứ ba hơi thở của cô đã bắt đầu rối loạn.
Diêu Nhất ở phía sau lập tức đuổi theo, ban đầu vận động viên cũng không quan tâm, nghĩ là Diêu Nhất cũng giống như mấy người chơi khác bị chính mình vượt qua vài vòng.
Nhưng khi nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của Diêu Nhất, vận động viên đột nhiên nhớ lại bản thân chưa từng gặp qua bóng lưng này. Tựa như nhớ lại điều gì đó, vận động viên quá mức khiếp sợ.
“Chết tiệt, vượt qua rồi” Trên khán đài bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao.
Vận động viên hoảng sợ đó, tốc độ dần chậm lại một tay đưa lên che bụng, trơ mắt nhìn Diêu Nhất vượt xa.
Tuy nói là đại hội thể thao vào mùa thu, nhưng thực tế đã là đầu mùa đông. Vận động viên đã cảm nhận được trong cổ họng một mùi gỉ sắt nhàn nhạt, là do chạy bộ quá nhanh và thời tiết rét lạnh.
Diêu Nhất dường như không cảm nhận được tình hình này, tốc độ càng lúc càng nhanh. Trong sân thể dục, học sinh Lớp 2 bên trên khán đài đã vô cùng kích động, điên cuồng gọi tên Diêu Nhất, ngay cả học sinh lớp khác bên cạnh cũng đặc biệt phấn khích và la hét tên cô.
Lão Hàn đứng trong một góc cùng với vài người đồng nghiệp và hiệu trưởng đứng ở bên cạnh.
“Tuổi trẻ thật tốt!” Hiệu trưởng vui vẻ nhìn học sinh trên sân thể dục cảm thán một câu.
“Còn không phải sao, lão Hàn đây kiệm lời” Một vị giáo viên hâm mộ nói: “Học sinh trong lớp người ta không chỉ thành tích cao mà vận động cũng tốt như vậy”
Ánh mắt tươi cười của lão Hàn biến mất, khiêm tốn nói:
“Không có, không có, Diêu Nhất chỉ bình thường thôi”
Chu Tuệ hừ một tiếng: “Bây giờ còn quá sớm, điểm yếu của Diêu Nhất quá rõ ràng, đợi đến khi phân ban chắc chắn không thể so được với Phó Xuyên”
Các giáo viên bên cạnh chợt im lặng, bọn họ không phản bác được lời của Chu Tuệ. Từ mấy lần kiểm tra trước có thể thấy được, Diêu Nhất viết văn quá kém, hai người này lấy một đề ra xem sự chênh lệch lên cả hơn 20 điểm.
Sở dĩ Diêu Nhất có thể đứng ở top đầu là có hai nguyên nhân: Thứ nhất là giáo trình và cách dạy của Tỉnh M và thành phố Yên không giống nhau dẫn đến Phó Xuyên học có chút lệch lạc. Thứ hai là Phó Xuyên làm đề luôn rất tùy ý không giống như Diêu Nhất làm bài luôn có quy tắc là phải giống như nguyên mẫu.
Điều này có nghĩa là khi kỳ thi càng nhiều, đề thi càng khó Diêu Nhất có thể thu hẹp khoảng cách với Phó Xuyên.
Một khi phân chia ban, các môn học sẽ giảm đi một nửa. Phó Xuyên lại trải qua một học kỳ để thích ứng, mà Diêu Nhất thì vẫn vậy. Đến lúc đó ai có thể lên được top đầu vẫn chưa xác định được.
Một giáo viên chủ nhiệm cười một tiếng ha ha, dời sự chú ý sang thí sinh đang thi đấu ý đồ bỏ qua đề tài này.
“Mọi người mau xem, Diêu Nhất đã bỏ xa những người khác”
Ánh mắt của các giáo viên đều dời đến sân thể dục, quả nhiên tuyển thủ vận động viên đã bị ném đi thật xa. Cô ấy có ý muốn liều mạng đuổi kịp Diêu Nhất, chỉ là không kịp nữa rồi, hiện tại Diêu Nhất đã chạy đến vòng cuối cùng. Ở điểm cuối cùng đã có người bắt đầu kéo vạch đích.
Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách không hẹn mà cùng chạy đến vạch đích đứng trước, trong tay cầm nước và khăn lông, ở thật xa kia Triệu Tiền cũng cầm quần áo chạy lại đây.
Diêu Nhất cách vạch đích ngày càng gần, bước chân chạy cũng càng nhanh hơn. Cô không nghe thấy tiếng hô vang xung quanh, chỉ thấy vạch đích trước mắt mình.
Người bên Lớp 2 cũng đứng trước vạch đích càng nhiều, tất cả đều đang chờ Diêu Nhất chạy về đích.
Phó Xuyên cùng người bên Lớp 1 đứng trên khán đài, ban đầu cậu cũng định giống như ngày hôm qua, ngồi ở nơi hậu cần đọc sách thôi. Nhưng bằng một cách nào đó cậu đã đi đến khán đài và đứng xem cho tới bây giờ.
Phó Xuyên trong tay cầm sách, dựa vào lan can nhìn xuống mọi người đang thi đấu dưới sân
“A!!!!” Giọng hét kiêu ngạo của Hàn Tiêu Tiêu nháy mắt lan rộng khắp cả sân thể dục.
Diêu Nhất về đích rồi!!
Lớp 2 đứng ở đầu trong lòng sục sôi, ôm nhau la hét.
Triệu Tiền và Lý Cách đỡ lấy Diêu Nhất, Hàn Tiêu Tiêu thét chói tai xong lập tức cầm khăn lau mồ hôi cho Diêu Nhất.
Bởi vì phía sau còn tuyển thủ tiếp tục chạy nên Diêu Nhất được đỡ khỏi sân.
Trên người Diêu Nhất chỉ toàn mồ hôi, cậu đứng ở bên cạnh có chút hoảng hốt. Triệu Tiền trong lòng nóng nảy, Hàn Tiêu Tiêu ở bên cạnh bắt đầu xoa bóp khắp nơi cho Diêu Nhất.
“Ngồi xuống, Diêu Nhất, cậu ngồi xuống” Lý Cách nhận quần áo từ trong tay Triệu Tiền rồi nói với Diêu Nhất.
Diêu Nhất lúc này mới bỗng nhiên bắt đầu thở dốc, hai chân vô lực ngồi xuống. Triệu Tiền lập tức ngồi xổm xuống đấm chân cho cô, không ngừng xoa bóp chân và bụng.
Bốn người vây quanh lại một chỗ, phía sau vẫn còn tuyển thủ tiếp tục chạy. Tuyển thủ vận động viên kia đại khái không nghĩ là có người vượt qua cô, chợt nản lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy Diêu Nhất vượt qua vạch đích đầu tiên, tốc độ cũng dần chậm lại.
Lúc này ở phía sau vẫn có tuyển thủ khác không bỏ cuộc, bỗng nhiên tăng tốc chạy về phía trước vượt mặt tuyển thủ vận động viên kia.
Tuyển thủ vận động viên trợn tròn mắt không ngờ đến hạng nhì của mình cũng gặp nguy hiểm, lập tức tăng tốc. Trong sân lại bắt đầu nổi lên một trận la hét.
Chờ khi thứ tự về đích dần xong hết, Diêu Nhất cũng hồi phục lại, Triệu Tiền đỡ cô đứng lên.
“Uống nước không?” Hàn Tiêu Tiêu cầm một cốc nước muối nhạt ân cần hỏi
“Cậu quá ác rồi! Diêu Nhất” Lý Cách trừng đôi mắt vốn dĩ không hề to kia lên nói: “Đàn chị Lớp 12 bên kia đang lau nước mắt”
Người mà cậu nói là tuyển thủ vận động viên kia, đàn chị kia vừa mới trở thành học sinh thể dục không lâu mặc dù đã được huấn luyện cả một học kỳ nhưng mà chạy đường dài không phải là sở trường của cô ấy.
Diêu Nhất đang cầm một ấm nước uống, trong lòng còn muốn thêm một ấm nữa nhưng mà ba người còn lại không ai chú ý đến, chỉ tập trung vây quanh Diêu Nhất kể về quá trình thi đấu xuất sắc, chủ yếu miêu tả lại nét mặt kinh ngạc của các vận động viên.
Hàn Tiêu Tiêu phủ thêm áo cho Diêu Nhất, còn Lý Cách chạy đến chỗ trọng tài, ý muốn hỏi thành tích của Diêu Nhất.
Còn lại ba người cũng không ở đó quá lâu, hôm nay Hàn Tiêu Tiêu có cuộc thi về môn đẩy tạ, Triệu Tiền cùng Hàn Tiêu Tiêu đi tham quan nơi thi đấu.
Diêu Nhất đứng ở đó ngây người trong chốc lát, chậm chạp đem áo len cùng đồng phục mặc lên lại.
Muốn uống nước, Diêu Nhất nuốt nuốt cổ họng khô khốc đi về phía khu hậu cần.
“……” Khu hậu cần của Lớp 2 chỉ có một cái thùng và nước ở dưới đất, không có một chai nước nào ở trong đó.
Diêu Nhất liếc mắt nhìn thấy hai bạn học ngồi ở khu hậu cậu để trông coi: “Hết nước rồi à?”
“Lớp trưởng đã ra ngồi mua rồi, vừa nãy ban thể thao mới lấy đi thùng nước cuối cùng” Bạn học trông coi đồ nói
“Oh” Diêu Nhất sờ sờ vào túi, hôm nay vì thi đấu nên thẻ trường và điện thoại cô không mang theo, bữa ăn sáng là lớp trưởng phát.
Vẻ mặt Diêu Nhất đau khổ, bắt đầu đi loanh quanh muốn ý đồ muốn tìm ban thể thao kia cùng với thùng nước.
Đồng phục của Diêu Nhất bị gió mùa thu này thổi tung bay hết cả, trong lòng cô có chút trùng xuống.
Đi đến bồn hoa ngày hôm qua, Diêu Nhất bỗng nhiên phát hiện một người: Bạn học Phó Xuyên!
Cô gần như là chạy nhanh đến bên cạnh Phó Xuyên, ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Phó Xuyên đang đứng thẳng dựa vào bồn hoa, nghe thấy Diêu Nhất hỏi có chút sửng sốt: “Cái gì?”
“Tiền, có thể cho tôi mượn ít tiền được không?” Diêu Nhất mím môi nói “Tôi hơi khát”
Phó Xuyên không hỏi vì sao Diêu Nhất không đến khu hậu cần, xoay người đi về phía siêu thị trong khuôn viên trường
Diêu Nhất đứng tại chỗ nghĩ một chút, rồi lập tức chạy theo sau
Ngoài ý muốn, nước trong siêu thị đã bán hết
“Phải đợi cỡ nửa tiếng, xe của chúng tôi bị kẹt trên đường đến đây không thể đến được” Cô ở trong siêu thị giải thích.
Phó Xuyên quay đầu lại hỏi: “Muốn uống loại đồ uống nào?”
Diêu Nhất ngơ ngác nhìn Phó Xuyên lắc đầu: “Không biết” Cô chỉ muốn uống nước thôi.
Phó Xuyên tiếp tục đi vào bên trong siêu thị, vài giây sau quay đầu lại: “Lại đây”
“Oh” Diêu Nhất chậm rãi đi vào siêu thị.
Cả hai đứng trước một đống đồ uống đủ màu sắc ở trên giá.
“Muốn uống gì?” Phó Xuyên nhàn nhạt hỏi
Diêu Nhất quen mắt nhìn một vòng thức uống ở trên
“Muốn uống nước”
Phó Xuyên trầm mặc đứng trước giá nước: “Uống nước nóng được không?”
Diêu Nhất gật đầu.
Phó Xuyên ra khỏi siêu thị, phía sau là cái đuôi Diêu Nhất chạy theo.
Bên cạnh siêu thị là quán trà sữa, chủ quán là một cô gái trẻ tuổi, thấy Phó Xuyên đi vào ánh mắt sáng ngời hỏi: “Bạn học này cậu muốn uống cái gì?”
“Một ly trà sữa trân châu, không cần trà sữa, không cần trân châu” Phó Xuyên trầm giọng nói, giống như đang nói một chuyện gì đó hết sức bình thường.
Chủ quán ngẩn người, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ này của Phó Xuyên nghĩ không phải cậu tới đập phá ở đây đó chứ, sau đó nhìn thấy Diêu Nhất chậm rãi đi tới phía sau cậu
Diêu Nhất bây giờ tuy là tóc ngắn, nhưng làn da đã trắng hơn so với hồi mới nhập học cộng với ngũ quan trên gương mặt, vẫn có thể phân biệt ra nam hay nữ.
Mặc dù trên người cô mang theo khí chất của một đứa con trai.
Chủ quán như hiểu ra được gì đó, hỏi: “Là cho bạn học này uống phải không?”
Diêu Nhất đứng sau lưng Phó Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, chỉ thiếu điều đưa tay lên nữa thôi
“Em uống”
“Bạn học đợi một chút nhé” Chủ quán nói xong bắt đầu lục lọi. Cuối cùng tìm được đường đỏ và trà gừng của mình mua, đem một túi thả vào ly giấy đựng cafe, lại đổ thêm đầy một ly nước ấm.
“Đây, cái này tốt cho sức khoẻ” Nữ chủ quán nhiệt tình nói.
Diêu Nhất nhận lấy, cúi đầu ngửi ngửi, một mùi gừng nồng nặc. Chạy xong cũng có thể uống thứ này sao?
Phó Xuyên ban đầu tính từ chối nhưng thấy Diêu Nhất đã cúi đầu uống, nuốt lời định nói xuống lại. Lấy tiền trả cho chủ quán.
Nữ chủ quán chống cằm nhìn đôi học sinh cấp ba trẻ tuổi, hâm mộ nói: “Thật tốt, hai người phải thật trân trọng nhá”
Diêu Nhất đang quan tâm tới thứ mà cô nghĩ là nước đường này, mà Phó Xuyên cũng không để ý tới nữ chủ quán, trả tiền xong liền đi ra ngoài.
Diêu Nhất cắn ống hút lập tức đi theo.
“Ai da, bạn trai này có chút lãnh đạm” Nữ chủ quán nhìn hai người họ đi xa, thấp giọng cười nói.
“Tôi cảm thấy không đúng lắm”
Diêu Nhất nói với Phó Xuyên.
*Dụng cụ chạy lấy đà: