Hai ngày sau đó, vì thủ tục chuyển nhượng núi đất đỏ tương đối phức tạp, nhiều lúc cần sự có mặt của tôi nên tôi thường xuyên gặp Cảnh Mạc Vũ. Nhưng tôi không nói với anh một câu thừa thãi, hoàn tất nhưng việc cần làm, tôi lập tức rời khỏi đó.
Có lúc, tôi cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Dù đã ly hôn nhưng dù sao chúng tôi cũng từng là anh em, không đến nỗi như người dưng, có điều tôi thật sự sợ hãi, sợ thường xuyên gặp anh, thường xuyên nói chuyện với anh, tôi sẽ nhớ đến những chuyện trước kia, nhớ đến mỗi giây phút tôi trải qua trong nhớ nhung và đau khổ khi anh ra đi.
Tôi chỉ còn cách trốn tránh, cách ly anh ở bên ngoài thế giới của tôi.
Tôi tưởng một khi lánh mặt Cảnh Mạc Vũ, anh sẽ nhận ra ý đồ của tôi, không cưỡng ép tôi. Nào ngờ, chuyện không nên xảy ra vẫn cứ xảy ra.
Hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký của Cảnh Mạc Vũ khi đang vui vẻ trò chuyện với Bill. Cô thư ký nói, Cảnh Mạc Vũ mời tôi ăn cơm ở phòng VIP của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trước khi tắt điện thoại, cô ta còn cố ý nhấn mạnh Cảnh Mạc Vũ chỉ đặt hai chỗ ngồi, hình như sợ tôi dẫn người khác đi cùng để xem trò vui.
Tôi đi một vòng quanh trung tâm thương mại, chọn một bộ đồ phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, sau đó làm tóc và trang điểm nhẹ nhàng. Tôi đứng trước gương quan sát mình thật kĩ, xác định dấu vết của việc đêm qua mất ngủ đã được che giấu hoàn toàn, tôi mới xuất phát tới Hội Hiên.
Tôi theo cô lễ tân xinh đẹp đi qua đại sảnh tới hành lang nước. Cô lễ tân đưa tôi đến phòng VIP cuối cùng, gõ cửa hai tiếng rồi giúp tôi đẩy cửa.
“Cảnh tiểu thư, mời!”
“Cảm ơn!”
Bên ngoài, trời vẫn mưa tầm tã, gian phòng được trang trí một màu gỗ trắc, Cảnh Mạc Vũ đang đứng trước khung cửa sổ hé mở. Anh đặt tay lên thành cửa sổ, trên tay là điếu thuốc cháy dở, khói thuốc nhàn nhạt bị khí lạnh thổi tan, không lưu lại chút dấu vết.
Trong ký ức của tôi, anh không bao giờ hút thuốc.
Thấy tôi đi vào, Cảnh Mạc Vũ dập điếu thuốc, nhẹ nhàng đóng cửa sổ. Hình như anh ngày càng biết cách che giấu tâm tư của mình, tôi không nắm bắt được một tia vui buồn, hài lòng hay tức giận trên gương mặt anh. Vì vậy tôi không thể ngờ anh hẹn tôi đến nơi này với ý đồ khác, càng không ngờ anh lại ôm tôi lên giường lúc tôi uống say. Tôi còn có ý định nhân cơ hội này khuyên anh về nhà thăm ba, vì vậy tôi mới chủ động nâng cốc với anh, uống hết ly này đến ly khác.
Sau đó, tôi say khướt, đầu óc hỗn độn. Không biết Cảnh Mạc Vũ tới ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào. Mùi hương quen thuộc pha lẫn mùi rượu brandy xộc vào mũi tôi, đó là mùi hương có sức quyến rũ tôi nhất. Tôi thật sự say rồi, ngất ngây vì mùi đàn ông của anh.
“Gần đây sức khỏe của ba không tốt lắm. Ông thường nhắc đến anh…” Tôi thành khẩn nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ muốn khuyên anh về nhà mà quên mất ở khoảng cách này, dùng ánh mắt như vậy có sức quyến rũ đối với người đàn ông thế nào.
“Vậy à?” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như ngày nào, tôi không nhận ra tâm tình của anh.
“Ba rất nhớ anh… Dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh mãi mãi vẫn là con trai ông.”
Cảnh Mạc Vũ trầm mặc, cúi đầu nhìn ly rượu.
“Ba luôn coi anh là con trai ruột, ông còn muốn giao cả sản nghiệp của Cảnh gia cho anh… Mấy ngày trước, ông bị đột quỵ. Lúc rời khỏi phòng cấp cứu, tinh thần không tỉnh táo, ông không ngừng gọi tên anh…” Nhớ đến gương mặt trắng bệch và ánh mắt đờ đẫn, mất hồn của ba khi rời khỏi phòng cấp cứu, giọng tôi nghẹn ngào. “Anh… hãy về nhà thăm ba đi!”
“Về nhà?” Cảnh Mạc Vũ giơ tay về phía tôi, ngón tay lạnh giá của anh chạm vào giọt nước mắt nóng hổi trên mặt tôi. “Em đang cầu xin tôi về nhà sao, Ngôn Ngôn?”
Tôi gật đầu. “Vâng, coi như tôi cầu xin anh.”
Anh nhếch môi cười khó hiểu. Ngón tay anh lướt qua má, mắt và mái tóc lòa xòa trước mặt tôi. “Được… Vậy em có thể cho tôi thứ tôi muốn?”
Tôi nhất thời ngây người. Đến khi anh bế tôi lên giường, tôi mới ý thức được rằng tình thế không ổn. Tôi lê tấm thân mềm nhũn lùi về phía sau, Cảnh Mạc Vũ túm hai chân tôi, kéo tôi trở lại, ấn người tôi xuống giường.
“Cảnh Mạc Vũ, rốt cuộc anh muốn gì hả?” Tôi hoảng hốt hét lên.
Cảnh Mạc Vũ cởi từng chiếc cúc áo. “Tôi đã nói rồi, những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ. Em còn nhớ không?”
Tất nhiên tôi nhớ. Trong hai năm qua, câu nói lạnh lùng này luôn là cơn ác mộng của tôi. Trong giấc mơ, anh không ngừng tiến lại gần tôi, buộc tôi phải lùi. Nhưng khi giật mình tỉnh giấc, một mình ngồi trong bóng tối, tôi không cảm thấy vui mừng vì thoát khỏi cơn ác mộng mà chỉ có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Có lẽ vì thường xuyên nghe câu này trong cơn ác mộng hoặc giả chất cồn làm tê liệt sự sợ hãi của tôi, tôi vô cùng bình tĩnh. “Tôi nhớ, tôi nhớ rất nhiều chuyện…”
Tôi nhớ đến chuyện anh bảo chú Mã đưa Hứa Tiểu Nặc đi.
Tôi còn nhớ bác sĩ điều trị bảo tôi cố gắng đừng để tâm trạng xúc động, đối với tôi mà nói, yêu và hận đều là đòn trí mạng…
Tôi vẫn nhớ trong bảy trăm hai mươi tư ngày qua, tôi làm thế nào để ép bản thân đối diện với cuộc sống không có anh.
Nhưng anh dường như đã quên rất nhiều chuyện.
Cảnh Mạc Vũ cởi áo, sau đó anh dùng sức kéo áo sơ mi dệt kim của tôi, cổ áo bị anh lôi về đằng sau, làm cổ tôi đau điếng.
Biết hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn, tôi quyết định không phản kháng vô ích. Tôi túm lấy anh, cố gắng giữ nhịp thở ổn định. “Để tôi tự làm!”
Cảnh Mạc Vũ hơi sững sờ, lập tức dừng động tác.
Mang tâm trạng oán hận và cam chịu số phận, tôi lần lượt cởi quần áo trên người ngay trước mặt Cảnh Mạc Vũ. Anh nhẫn nại theo dõi và chờ đợi. Đến khi chiếc áo lót rời khỏi bờ vai tôi rơi xuống đất, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên giơ tay kéo tôi vào lòng.
Như con dã thú lao đến con mồi mà nó đã chờ đợi từ lâu…
Tôi yên lặng để mặc anh ôm, từ tốn mở miệng: “Tôi sẽ cho anh tất cả những thứ anh muốn… Chỉ cần anh nhận lời quay về Cảnh gia.”
Cảnh Mạc Vũ lập tức buông tay khỏi người tôi. “Tại sao em đột nhiên muốn tôi quay về Cảnh gia?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh.” Tôi thản nhiên đón ánh mắt dò xét của anh, nói chậm rãi từng từ một để anh nghe rõ. “Nếu anh nhận lời, ngày mai tôi sẽ nhường ngay chức tổng giám đốc Cảnh Thiên cho anh… Nếu anh không nhận lời, dù có phải hủy hoại Cảnh gia, tôi cũng không để anh đạt được mục đích.”
“Em tưởng bây giờ tôi vẫn còn bận tâm đến công ty Cảnh Thiên hay sao?”
Tôi cười nhạt. “Anh không bận tâm? Vậy thì tại sao anh bỏ ra ba trăm triệu để mua lại núi đất đỏ? Chắc anh cũng biết nó không đáng giá đến mức đó. Anh đừng nói với tôi, Ngô gia nhà anh lắm tiền, không có chỗ để tiêu? Hay là anh muốn ủng hộ ngành khoáng sản trong nước…”
Sống với nhau hai mươi năm, tôi thừa hiểu tính Cảnh Mạc Vũ. Anh nói sẽ đòi về những thứ anh mất đi, anh nhất định sẽ làm được. Bất luận có muốn hay không, một khi nói ra, chắc chắn anh sẽ thực hiện.
“Nếu tôi nói, tôi vì em mới làm vậy, em có tin không?” Cảnh Mạc Vũ từ từ tiến lại gần tôi, nắm bàn tay đang che ngực của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay tôi.
Còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề tin hay không, cảm giác tê tê từ đầu ngón tay tôi truyền vào lồng ngực. Tim tôi nhói đau từng cơn, hơi thở của tôi không ổn định, giống như điềm báo phát bệnh tim, cũng giống như điềm báo tình cảm bị kìm nén quá lâu đột nhiên bùng nổ.
Bất kể là điềm báo nào, kết quả đều là tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi vội vàng rút tay về, cơ thể lùi lại theo phản xạ nhưng Cảnh Mạc Vũ đã nhanh chóng áp sát, bờ môi mềm mại của anh dừng lại ở vành tai tôi. Tôi liền ngoảnh mặt, né tránh sự khiêu khích của anh.
Nhận ra sự phản kháng của tôi, Cảnh Mạc Vũ giơ một tay túm hai cổ tay tôi, giữ trên đỉnh đầu.
“Em sợ gì chứ? Chúng ta đâu phải là lần đầu tiên.” Bàn tay còn lại vuốt ve bụng tôi khiến tôi run rẩy.
“Anh nói tôi còn có thể sợ điều gì?” Tôi thốt ra những lời tự đáy lòng. “Lần nào anh chẳng làm tôi sống không bằng chết.”
“Em đang oán trách tôi không dịu dàng?”
“Tôi…”
Cảnh Mạc Vũ cúi đầu, ngậm nụ hoa mềm mại trên ngực tôi. Cơ thể đã lâu không có sự đụng chạm làm sao chịu nổi sự kích thích trực tiếp đó, toàn thân tôi như có dòng điện chạy qua, những lời mỉa mai, châm biếm bay biến hết, cổ họng tôi phát ra tiếng rên khẽ.
Đầu lưỡi ướt át và hàm răng của anh không ngừng kích thích điểm nhạy cảm trên ngực tôi. Khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể kéo theo một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy. Tôi đấu tranh tư tưởng, cự tuyệt nhưng cũng nghênh hợp…
Nhận ra sự hưởng ứng của tôi, Cảnh Mạc Vũ tháo thắt lưng da, cởi quần, sau đó, anh từ tốn lột sạch đồ còn lại trên người tôi, giống như bóc gói quà tặng.
Thật ra, nếu Cảnh Mạc Vũ muốn tôi vào lúc này, tôi cũng không có sức lực phản kháng nhưng anh dường như không vội chiếm hữu cơ thể tôi mà chỉ đảo mắt một lượt, ngón tay thuận theo ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai đùi tôi. Đầu ngón tay thâm nhập vào nơi bí ẩn của tôi, khẽ vuốt ve.
Khi ngón tay anh đi vào nơi ướt át, tôi vô thức kháng cự, đáng tiếc hai tay bị anh khóa chặt, hai chân cũng bị đùi anh đè lên. Sự phản kháng yếu ớt không những vô tác dụng mà ngược lại giống như thay đổi tư thế, hùa theo động tác của anh.
Cảnh Mạc Vũ mỉm cười buông tay phải đang cố định hai tay tôi. Tôi muốn đẩy anh, đầu ngón tay dừng lại trên làn da trơn láng và nóng bỏng của anh. Hỗn hợp cồn và máu dồn vào tim khiến bàn tay tôi cứng đờ trên ngực anh.
“Ngôn Ngôn, em vẫn phong tình như ngày nào…”
Tôi trừng mắt với Cảnh Mạc Vũ. “Thảo nào vừa gặp mặt, anh đã muốn kéo tôi lên giường. Thì ra người tình bé nhỏ, mềm mại như nước của anh kém quá, khiến anh thèm thuồng mùi vị phong tình.”
“Em…” Không còn gì để nói, Cảnh Mạc Vũ chọn cách im lặng, dùng nụ hôn chặn miệng tôi. Môi lưỡi hòa quyện đến đau rát. Hơi thở quen thuộc từ khoang miệng tràn ngập mọi giác quan của tôi. Tuy trong đó có vị brandy mát lạnh nhưng đó vẫn là hơi thở quen thuộc nhất, khiến tôi yên lòng và cũng mê đắm nhất.
Tôi gần như chìm trong cảm giác tiêu hồn đó, bất giác duỗi thẳng người, đón hơi thở gấp gáp của anh, để anh ôm tôi chặt hơn. Nhưng khi đầu lưỡi của anh tìm đến nơi sâu nhất, lồng ngực bỗng đau nhói khiến tôi tỉnh táo. Tôi dùng hết sức đẩy Cảnh Mạc Vũ nhưng anh rất khỏe, hai cánh tay khóa cứng người tôi trong lòng. Tôi nhẫn tâm cắn mạnh.
Kích tình lập tức biến thành dã tính và máu tanh…
Cảnh Mạc Vũ lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt anh trở nên u tối. “Tại sao?”
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại kháng cự nụ hôn của anh, trong đầu chợt xuất hiện một câu thoại trong phim, thế là tôi thốt ra miệng: “Nụ hôn của người phụ nữ chỉ để dành cho người đàn ông cô ấy thích và tự nguyện trao gửi…”
Khóe miệng còn đang rỉ máu của Cảnh Mạc Vũ nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. “Em định dành nụ hôn cho ai? Là Văn Triết Lỗi hôn mê trên giường bệnh hai năm nay hay là Bill, người dốc hết sức giúp em cứu Cảnh Thiên?”
“Là ai cũng không liên quan đến anh.”
Một chút kiềm chế còn sót lại đã bị tôi quét sạch, Cảnh Mạc Vũ bất chấp sự phản kháng của tôi, giữ chặt hai đầu gối, tách đùi tôi.
Sau đó, anh giữ eo tôi, vật đàn ông đã sớm nóng bỏng sau màn dạo đầu đâm thẳng vào nơi sâu trong người tôi.
Mọi sự lạnh nhạt đều tan biến khi hai cơ thể hợp nhất, khoái cảm đến như vũ bão khiến tôi không thể chịu đựng…
Tôi cắn môi, không muốn để anh nghe thấy tiếng rên rỉ hưng phấn, nhưng cảm giác được lấp đầy vừa quen thuộc vừa xa lạ đó khiến từ nơi sâu trong cổ họng tôi bật ra tiếng rên, nghe mềm mại như có thể hóa thành nước. Anh cũng thở mạnh đầy khoan khoái. Theo động tác ra vào của cơ thể, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, rối loạn.
Cuộc hoan ái bị kìm nén từ rất lâu khiến Cảnh Mạc Vũ không thể nào bình tĩnh. Anh ngậm vành tai tôi, trong cơn mê loạn thì thầm: “Ngôn Ngôn, anh rất nhớ mùi hương của em, đêm đêm đều nhớ…”
Tôi ngoảnh mặt, nhìn đi chỗ khác.
Rèm cửa sổ dày màu gỗ tử đàn đóng kín. Tôi không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ thấy ánh sáng đỏ rực chiếu vào khung cửa, có lẽ là ánh hoàng hôn nhuộm màu khắp không gian.
Mặc dù không nhìn rõ sắc trời bên ngoài nhưng tôi biết vẫn còn sớm. Đêm nay sẽ kéo dài vô tận…
Đúng là đêm nay rất dài.
Sau khi kết thúc ở trên giường, Cảnh Mạc Vũ bế tôi vào phòng tắm. Nước nóng chảy qua nơi bí ẩn đã sưng tấy và đau rát, vậy mà anh vẫn không chịu buông tha cho tôi. Anh ấn tôi vào tường nhà tắm, tiếp tục đòi hỏi vô độ, như muốn hành hạ tôi, khiến tôi sống không bằng chết…
Cũng không biết đến mấy giờ, tôi mơ màng thiếp đi, Cảnh Mạc Vũ mới dừng lại, nói nhỏ bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em!”
Tôi nhìn lên trần nhà trong bóng tối, cất giọng vô cùng lạnh lùng: “Cảnh Mạc Vũ, tôi đã cho anh thứ anh muốn. Thứ tôi cần thì sao?”
Cảnh Mạc Vũ chạm vào hõm vai tôi, thở nặng nề. “Bệnh của ba nặng lắm à?”
“Ung thư xương giai đoạn cuối, chỉ có thể sống vài tháng… Ba vẫn chưa biết sự thật.”
Cảnh Mạc Vũ chợt ngẩng đầu. Do trời tối nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh siết chặt tay tôi.
“Tôi chỉ muốn ba yên lòng nhắm mắt…”
Cảnh Mạc Vũ im lặng, mặc quần áo rời khỏi phòng ngủ.
Tôi quá mệt mỏi, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy lúc sáng sớm, tôi đẩy cửa phòng ngủ, thấy Cảnh Mạc Vũ đứng bên cửa sổ hút thuốc. Cơn gió từ bên ngoài thổi qua cánh cửa hé mở, mang theo hơi lạnh khiến người đông cứng.
Tôi đi đến, đóng chặt cửa sổ, cất giọng lạnh nhạt: “Tôi không bị bệnh phổi, chịu được mùi thuốc lá.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, dập tắt điếu thuốc trong tay. “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
***
Ô tô của Cảnh Mạc Vũ đi đến cổng ngôi biệt thự. Nhìn thấy anh, người bảo vệ lập tức vui mừng mở cổng. “Cảnh thiếu gia, cậu về rồi à?”
Cảnh Mạc Vũ gật đầu, bảo lái xe chạy thẳng vào trong.
Ô tô dừng lại trước cửa nhà, Cảnh Mạc Vũ vừa định xuống xe, tôi vội kéo anh lại. “Sức khỏe của ba không chịu nổi sự kích thích, anh đừng khiến ba kích động.”
“Em yên tâm đi, anh bảo đảm khiến em hài lòng. Có điều…” Cảnh Mạc Vũ quay người, ôm eo tôi, ép tôi nép vào lòng anh và ngẩng mặt đón ánh mắt anh. “Không biết liệu em có thể khiến anh hài lòng?”
“Anh yên tâm. Anh cứ đóng tốt vai của anh, tôi sẽ diễn tốt vai của mình.”
“Được! Anh sẽ chờ xem sao!”
Lúc tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ đi vào nhà, ba tôi đang uống nước. Ông vừa ngẩng đầu, cốc nước tuột khỏi tay, rơi xuống nền gạch đá hoa vỡ tan tành.
“Mạc Vũ…”
Ba tôi chống tay xuống thành sofa định đứng dậy nhưng lảo đảo rồi ngã xuống.
“Ba!”
Tôi còn chưa kịp lao tới, Cảnh Mạc Vũ đã nhanh hơn một bước, chạy lại đỡ lấy thân hình không còn cao lớn, tráng kiện như ngày nào của ông. “Ba…”
Một tiếng gọi khiến người cha cả đời mạnh mẽ của tôi giàn giụa nước mắt, ông giơ ngón tay run run sờ mặt Cảnh Mạc Vũ. “Mạc Vũ, là anh thật sao? Anh về rồi à?”
“Ba, con xin lỗi, con trở về quá muộn.”
Ba tôi gật đầu. “Đúng vậy, anh nên trở về sớm hơn, Ngôn Ngôn vẫn luôn đợi anh…”
Ba quay đầu nhìn tôi. Tôi không thể kiềm chế nụ cười giễu cợt. Ba tôi luôn tưởng tôi đang đợi Cảnh Mạc Vũ. Kỳ thực, kể từ khi quyết định buông tay, tôi đã để anh đi khỏi cuộc đời tôi.
Tôi không nói một câu, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhặt mảnh thủy tinh vỡ. Có một số chuyện, một số thứ giống như cốc nước, một khi đã vỡ tan tành thì không có cách nào bù đắp, cũng không thể hàn gắn như cũ.
Ba tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ, khóe mắt ngân ngấn nước.
Đây chính là con trai của ông, người con trai ông nuôi hai mươi lăm năm và đối xử như con trai ruột.
Đến bây giờ, tôi thật sự không biết, tình cha con giữa họ có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu căm hận, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu oán trách…
Nhưng tôi có thể nhận ra, trong khóe mắt già nua của ba tôi, nỗi nhớ nhung càng lúc càng da diết. Bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tình yêu của người cha dành cho con trai cũng không thay đổi.
Đọc tiếp: Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 52