Chương 51: Hôn nhân không tình yêu

Phiên bản convert 21114 chữ

Cảnh Mạc Vũ ngồi xổm xuống cạnh tôi, kéo tay tôi, ngón tay anh dịu dàng, giọng nói của anh còn dịu dàng hơn: “Để anh, cẩn thận kẻo tay em bị thương đấy…”

“Không cần…” Tôi vô thức rụt tay về. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt vui mừng của ba, tôi đành nuốt nửa câu nói sau cùng, nở nụ cười dịu dàng với Cảnh Mạc Vũ. “Ờ, anh cũng cẩn thận đấy!”

Nhặt xong mảnh thủy tinh vỡ, Cảnh Mạc Vũ lại rót một cốc nước đặt vào tay ba tôi, đỡ bàn tay run run của ông để ông uống vài ngụm, thể hiện tốt vai diễn “một người con trai hiếu thảo”. Tôi thậm chí có ảo giác, những chuyện xảy ra trong quá khứ chỉ là một giấc mơ. Chúng tôi chưa từng kết hôn, Hứa Tiểu Nặc và Văn Triết Lỗi chưa từng xuất hiện, cũng không có Ngô gia. Anh vẫn là Cảnh Mạc Vũ, cậu con trai ngoan của ba tôi và là người anh trai yêu thương tôi nhất.

“Mạc Vũ.” Giọng ba tôi rất nhẹ nhưng chứa chan tình cảm. “Hai năm qua anh sống ở Ngô gia có tốt không?”

“Tốt ạ!” Cảnh Mạc Vũ đến bên tôi, một bàn tay anh đan vào năm đầu ngón tay của tôi. “Chỉ là gặp hoàn cảnh mới nên có nhiều thứ con cần phải thích ứng.”

“Ba nghe nói, nhân sự của Ngô gia hai năm nay có biến động rất lớn…” Ba tôi hỏi dò.

Việc biến động nhân sự ở tổng công ty Ngô thị được coi là một cuộc “tẩy bài” về quyền lực kinh thiên động địa. Nhiều người biết rõ nội tình nói, Ngô Cẩn Mân muốn đưa con trai ruột vào Ngô thị nhưng bị không ít nguyên lão phản đối, dẫn đến nội bộ bất hòa. Cũng có người tiết lộ, lần này Ngô Cẩn Mân bằng mọi giá thay đổi nhân sự, nhằm mục đích xóa bỏ thế lực của em trai ở Ngô thị, củng cố địa vị của con trai ruột.

Chân tướng sự việc thế nào, chỉ có người của Ngô gia biết rõ.

“Chỉ là điều chỉnh nhân sự cho hợp lý hơn, bây giờ tình hình đã ổn định. Mấy dự án quan trọng của Ngô thị đều giao cho con phụ trách.”

“Thế thì tốt quá!” Ba tôi vui vẻ gật đầu. Nhận ra Cảnh Mạc Vũ không muốn nhắc tới chuyện này, ông cũng không hỏi nhiều mà chuyển sang đề tài khác: “Lần này anh về thành phố A là để bàn công chuyện à?”

Cảnh Mạc Vũ mỉm cười. Dưới cái nhìn chăm chú của ba tôi, anh cố ý ôm bờ vai cứng ngắc của tôi, quay sang tôi, ánh mắt nhu tình như nước khiến lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.

Sợ anh nói ra câu gì đó chấn động lòng người, tôi vội vàng trả lời thay anh: “Nghe nói ba bị ốm nên anh ấy về đây thăm ba.”

“Thăm ba?”

“Vâng ạ!” Bắt gặp ánh mắt ra hiệu của tôi, Cảnh Mạc Vũ tiếp lời. “Vài ngày trước đọc tin tức Cảnh Thiên bán đấu giá núi đất đỏ trên báo chí, con mới biết ba bị bệnh, Cảnh Thiên cũng gặp khó khăn về tài chính… Dù thế nào, ba và Ngôn Ngôn cũng là người thân của con, làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn!”

Vừa nói, Cảnh Mạc Vũ vừa rút từ túi một tập tài liệu liên quan đến quyền khai thác núi đất đỏ, đặt vào tay ba tôi. “Con đã mua lại quyền khai thác núi đất đỏ. Đây là tài sản của Cảnh gia chúng ta, con tuyệt đối không để nó rơi vào tay người khác.”

“Mạc Vũ.” Nhìn tập tài liệu trong tay, mắt ba tôi lại ươn ướt. “Ba thật không ngờ, ba đã gây ra nhiều chuyện như vậy mà anh còn…”

Cảnh Mạc Vũ im lặng một lát mới mở miệng: “Ba, ba không làm sai điều gì. Con đã âm thầm điều tra kẻ đứng sau chỉ đạo vụ bắt cóc con năm đó, là chú hai của con. Người ra lệnh cho kẻ bắt cóc giết con tin cũng là chú ấy. Nếu năm đó ba trả lại con cho Ngô gia, chắc con cũng không thể sống đến ngày hôm nay.”

“…” Ba tôi kinh ngạc nhìn gương mặt bình tĩnh của Cảnh Mạc Vũ như không tin lời anh nói.

Nếu hai năm trước nghe sự thật này, có lẽ tôi cũng không thể tin tiền bạc và quyền lực có thể hủy hoại nhân tính đến mức đó. Nhưng bây giờ tôi đã gặp quá nhiều điều vô tình vô nghĩa trong giới làm ăn, đối với chuyện tranh quyền đoạt thế, kẻ thắng làm vua như vậy, tôi chỉ cảm thấy tê tái cõi lòng, cũng lĩnh hội một cách sâu sắc tại sao Cảnh Mạc Vũ của hiện tại còn lạnh lùng, thâm hiểm hơn hai năm trước.

Cảnh Mạc Vũ nói tiếp: “Con xin lỗi! Con không nên trách ba, càng không nên rời xa ba và Ngôn Ngôn. Ba, con muốn quay về Cảnh gia.”

Một dự cảm chẳng lành dội vào lòng tôi, toàn thân tôi run rẩy. Tôi muốn nhích ra xa người Cảnh Mạc Vũ nhưng anh ôm tôi chặt hơn. “Con muốn tái hôn với Ngôn Ngôn.”

Tái hôn? Tôi hoàn toàn sửng sốt.

Tại sao Cảnh Mạc Vũ muốn tái hôn?

Là vì anh muốn đoạt lại quyền thừa kế Cảnh Thiên, đoạt lại những thứ anh đã mất? Hay vì muốn diễn tốt vai người con trai hiếu thảo? Hoặc giả… anh muốn trả thù vì tôi đã phản bội anh, đến với Văn Triết Lỗi?

Anh có thể dùng thủ đoạn tốt hơn để đạt mục đích, tại sao anh lại lựa chọn tái hôn với tôi?

Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh xảy ra tối ngày hôm qua. Cảnh Mạc Vũ ôm tôi từ phía sau, hôn lên cổ tôi, nói nhỏ: “Anh rất nhớ em…”

Lẽ nào anh vẫn còn quyến luyến tôi…

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đầu ngón tay tôi lạnh buốt. Mọi dòng máu trong người dồn về tim, để bảo vệ quả tim đã bị anh làm tổn thương đến mức chức năng không còn hoàn chỉnh.

Tôi nhớ một chuyên gia tim mạch nào đó đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh từng nói, con người trong lúc sợ hãi sẽ có phản ứng sinh lý này. Mà loại phản ứng này sẽ trở thành áp lực lớn đối với quả tim.

Tôi thật sự sợ hãi, sợ tất cả chỉ là lừa dối, giả tạo, sợ tôi đánh mất bản thân, lại một lần nữa rơi vào bước đường cùng khi yêu anh…

“Hai đứa muốn tái hôn?” Ba mừng rỡ nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi vừa định phản đối, Cảnh Mạc Vũ đã cướp lời: “Vâng ạ, Ngôn Ngôn đã đồng ý tái hôn với con.”

Nghe câu nói này, gương mặt ba tôi không che giấu nổi niềm vui, nhưng trong niềm vui vẫn bộc lộ sự lo lắng, bất an. Làm sao Cảnh Mạc Vũ không nhận ra nỗi lo lắng của ba tôi, anh lập tức mở miệng: “Ba, trước đây con không hiểu rõ tình cảm của mình, khiến Ngôn Ngôn bị tổn thương… Hai năm nay, con đã nghĩ thông suốt nhiều điều… Ngôn Ngôn nói đúng, cuộc hôn nhân của chúng con quá vội vàng. Con không nhận rõ tình cảm của mình, chỉ vì trách nhiệm mới quyết tâm sống cùng cô ấy cả đời. Con cố gắng làm một người chồng tốt, con cho rằng những chuyện nên làm, con đều làm cả rồi, nhưng con không biết Ngôn Ngôn thật sự cần điều gì, để cô ấy ngày càng hiểu lầm con… Ba, con thật lòng yêu Ngôn Ngôn, con không muốn mất cô ấy.”

Tôi biết rõ lời nói này chỉ là giả dối nhưng nhìn giọt nước mắt cảm động trong khóe mắt ba tôi, bàn tay già nua của ông run run khi cầm cổ tay tôi, tôi thật sự không muốn vạch trần lời nói dối của anh.

Chỉ cần ba tôi yên lòng, bất kể mục đích thật sự của Cảnh Mạc Vũ là gì, bất kể kết quả như thế nào, tôi cũng bằng lòng cùng anh diễn tiếp màn kịch này.

Trò chuyện với Cảnh Mạc Vũ một lúc, ba tôi hơi mệt nên anh dỗ ông về phòng đi ngủ. Gương mặt ông trong giấc ngủ đã có vẻ an lòng.

Tôi đắp chăn cho ba rồi rời khỏi phòng.

Không có mặt ba, tôi liền thu lại nụ cười giả tạo, lôi điện thoại gọi về công ty, hỏi trợ lý xem Bill có ý kiến gì về hợp đồng mới.

Người trợ lý nói, Bill vẫn còn lấn cấn một điều khoản, muốn hẹn gặp tôi bàn kỹ.

“Ờ, tôi biết rồi.” Nghĩ đến chuyện phải chơi trò vòng vo với Bill, người rõ ràng có ý đồ khác, tôi bực bội cau mày. “Đã định thời gian và địa điểm chưa?”

“Tối nay.” Người trợ lý ngập ngừng một lát mới nói địa điểm. “Anh ta nhất định đòi gặp Giám đốc ở Passion Pub.”

“Passion?”

Tuy không ít đàn ông thích bàn chuyện làm ăn ở những nơi như thế này nhưng hành vi của Cảnh Mạc Vũ trong quá khứ khiến tôi có thành kiến muôn đời với Passion Pub. Tôi luôn cảm thấy, đàn ông đưa phụ nữ đến nơi đó đều không có ý đồ tốt.

Nhận ra sự lưỡng lự của tôi, người trợ lý vội nói: “Tôi sẽ từ chối giúp Giám đốc.”

“Khỏi cần. Tôi sẽ đến Passion lúc sáu giờ tối như đã hẹn.”

Cảnh Mạc Vũ đang đi xuống tầng một. Nghe tôi nói vậy, anh lập tức dừng bước, quay người nhìn tôi, vẻ mặt rất không vui. “Hắn hẹn em đi Passion?”

Tôi cúp điện thoại, thản nhiên đi qua anh. “Có liên quan đến anh sao? Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn, anh trai!”

“Anh nhớ, em đã nhận lời tái hôn với anh trước mặt ba.”

“Tái hôn? Đừng nói anh không nhận ra tôi đang đóng kịch đấy nhé!” Tôi nhếch miệng cười mỉa mai. “Nói thật lòng, diễn xuất của anh không phải tốt bình thường. Anh đóng vai một người con trai hiếu thảo rất xuất sắc, có thể đi tranh giải Ảnh đế Kim Mã[1] được rồi.”

[1] Kim Mã là tên giải thưởng điện ảnh lớn nhất của Đài Loan.

“Nếu anh nói… anh không phải đóng kịch?”

Nếu tối qua anh không ép tôi lên giường cùng anh, có lẽ tôi sẽ tin lời anh nói. Nhưng bây giờ, tôi chỉ nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ. “Anh trai, anh đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa. Anh có thể lừa ba chứ không lừa nổi tôi đâu…”

“Vậy sao?” Cảnh Mạc Vũ đột nhiên mỉm cười. Anh giơ tay vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán tôi, đặt lên đó một nụ hôn ngay trước mặt vú Ngọc và chú Tài. Sau đó, anh kéo tôi về căn phòng của chúng tôi trước kia, đè tôi vào bức tường lạnh ngắt.

Tôi không có đường trốn chạy, giống một con cừu non chờ bị ăn thịt, để mặc anh thò tay vào trong áo, đầu ngón tay chạm vào nơi nhạy cảm khiến tôi rùng mình. Tôi nghiến răng, không tiếp tục né tránh.

Có vẻ rất hài lòng về thái độ ngoan ngoãn của tôi, Cảnh Mạc Vũ cúi đầu, điên cuồng chiếm hữu cổ tôi như con dã thú gặm nhấm con mồi.

Hôn một lúc, thấy tôi không phản kháng cũng không hưởng ứng, Cảnh Mạc Vũ liền dừng lại, giơ tay nâng cằm tôi. “Sao thế? Em không bằng lòng à?”

Khóe miệng anh nở nụ cười thích thú, dường như tôi chỉ là món đồ chơi của anh. Trong mắt anh, mọi tâm trạng vui buồn của tôi chỉ là một trò đùa thú vị.

Tôi quay đi chỗ khác, không muốn nhìn mặt anh.

“Diễn xuất của em đúng là chẳng ra sao!”

Nhận ra ý tứ châm chọc của anh, tôi cười nhạt. “Rất xin lỗi, luận về diễn xuất, tất nhiên tôi không thể sánh bằng người tình xuất thân từ Học viện Điện ảnh của anh. Nếu cảm thấy tôi vô vị, anh có thể đi tìm cô ta.”

Cảnh Mạc Vũ bóp mạnh cằm tôi, tôi tưởng anh định nghiền nát nó. Nhưng vài giây sau, anh bật cười. “Diễn xuất tệ cũng chẳng sao. Thời buổi này, chỉ cần cởi hết đồ, phim vẫn hay như thường.”

“Anh…”

“Em định tự mình cởi đồ hay là để anh giúp em?”

Tôi cúi đầu, hít vài hơi thật sâu, sau đó mới ngẩng mặt tươi cười, cất giọng hồn nhiên: “Từ tối qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả. Bây giờ tôi đói đến mức chẳng còn sức lực. Hay là chúng ta ra ngoài ăn chút gì trước đã.”

Ý cười trên khóe mắt Cảnh Mạc Vũ càng sâu hơn. Anh véo má tôi, động tác yêu chiều giống trong ký ức lúc tôi còn nhỏ. “Em thích hợp theo trường phái diễn xuất thực lực hơn.”

“Tôi theo trường phái có bản sắc riêng.” Tôi thực sự đói cồn cào. “Chúng ta đi ăn gì bây giờ?”

“Canh xương Hình Ký được không?”

Đối với động vật ăn thịt là tôi, canh xương ở quán Hình Ký luôn là món tôi yêu thích nhất. Cảnh Mạc Vũ không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ nên mỗi lần đến đó, anh chỉ gọi mấy món rau nhấm nháp, phần lớn thời gian cầm khăn ướt giúp tôi lau miệng và hai bàn tay bóng loáng. Một lần, tôi phát huy tinh thần một mình vui chi bằng kéo thiên hạ vui cùng, cố nhét miếng tủy vào miệng Cảnh Mạc Vũ, bắt anh nếm thử. Kết quả, anh chết mê chết mệt món đó, thỉnh thoảng kéo tôi đi ăn, tôi ăn thịt, còn anh ăn tủy…

Lâu rồi không thưởng thức, tôi lại nhớ mùi vị thơm phức đó.

“Được!”

Anh mỉm cười, giúp tôi chỉnh lại áo khoác ngoài xộc xệch.

Khi đi khỏi nhà, tôi mới lĩnh hội một cách sâu sắc, thời buổi này, đối với phụ nữ mà nói, diễn xuất giỏi là điều quan trọng biết bao.

Chương 29: U mê

Lâu rồi không đến Hình Ký, quán ăn lâu đời không chút thay đổi, vẫn là mặt tiền xập xệ, những bộ bàn ghế cũ kỹ, vẫn là mùi thịt thơm khiến thực khách thèm chảy nước miếng… Bà chủ quán vẫn nhiệt tình như ngày nào, thấy tôi và Cảnh Mạc Vũ đi vào, bà liền mời hai vị khách đang chuẩn bị ngồi vào bàn đi chỗ khác, nhường vị trí bên cửa sổ cho chúng tôi, bởi đối diện cửa sổ là trường tiểu học tôi và Cảnh Mạc Vũ từng theo học. Vì thế mỗi lần đến đây ăn cơm, chúng tôi đều chọn vị trí này, vừa nhấm nháp vừa hồi tưởng lại quãng thời gian trong sáng nhất.

Giờ lên lớp, trên sân trường rộng rãi chỉ có mấy thân cây lẻ loi.

Sau trận mưa tuyết, mây mù tan biến, bầu trời trong xanh hiếm thấy. Tôi dường như nhìn thấy một bé gái non nớt đứng thẫn thờ dưới gốc cây, đôi mắt đen láy dõi theo bóng một người mẹ và cô con gái đi vào quán ăn, bóng lưng của người mẹ ấy vô cùng đẹp đẽ.

Một cậu thiếu niên mặc đồng phục giống cô bé đúng lúc đó đi ngang qua, đứng bên bé gái hồi lâu vẫn không khiến cô chú ý. Cậu thiếu niên ra sức lắc cành cây khô, những bông tuyết trên cành cây rơi xuống người bé gái.

Tuyết trắng tan chảy trên mặt buốt đến tận xương tủy khiến cô bé bừng tỉnh. Cô bé tức giận, quay đầu định mắng người nghịch ngợm, nhưng vừa nhìn thấy ý cười rạng rỡ trên gương mặt cậu thiếu niên, đôi mắt tức giận của bé gái lập tức cong lên, cô chạy đến bên cậu. “Anh, anh lại bắt nạt người ta rồi!”

Cậu thiếu niên chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên tóc bé gái rồi lại lau đi giọt nước trên mặt cô. Có nhiều bạn nhỏ đi qua, nhìn họ bằng ánh mắt với vô vàn tâm trạng khác nhau, nhưng cô bé không hề bận tâm, trong mắt chỉ có hình ảnh cậu thiếu niên trong ánh nắng vàng lấp lánh.

“Em nghĩ gì mà thất thần vậy?” Cậu thiếu niên hỏi.

Bé gái chớp mắt, chỉ tay về quán canh xương Hình Ký ở phía đối diện. “Đồ ăn ở đó có vẻ rất ngon.”

***

Tôi ra sức chớp chớp đôi mắt khô mỏi mới phát hiện hàng cây nhỏ trong sân trường đã trở thành hàng cây đại thụ. Dưới bóng cây cũng không có cậu thiếu niên tắm trong ánh nắng vàng mà chỉ có sân trường vắng lặng.

Nếu có thể vượt qua không gian và thời gian, tôi rất muốn quay về quá khứ, nói với tôi lúc đó: “Hạnh phúc thật sự là cả cuộc đời này làm người em gái anh nâng niu trong tay. Kiên trì tình cảm thuộc về mình gọi là cố chấp, kiên trì tình cảm vốn không thuộc về mình gọi là u mê. Cuối cùng sẽ khiến bản thân bị tổn thương và làm đối phương tổn thương hơn…”

Cũng không biết tôi thất thần bao lâu, lúc bừng tỉnh, trước mặt đã bày đũa, bao tay nylon… Cốc trà nóng bốc khói, là loại trà Thiết Quan Âm có tác dụng giảm béo mà tôi thích nhất.

Tôi cầm cốc trà lắc lắc, mùi hương dìu dịu bay vào mũi. Trái tim tôi đã bị kích thích đến co thắt, nếu uống cốc trà này, không biết nhịp tim còn đập loạn đến mức nào.

Đúng lúc nhân viên phục vụ đi qua, tôi gọi anh ta: “Phiền anh đổi cho tôi cốc nước lọc.”

Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, có lẽ anh tưởng tôi cố tình chà đạp tâm ý của anh nhưng anh không hỏi, tôi cũng không giải thích.

Một đĩa xương thơm lừng được đưa lên. Vì đói đến mức sắp tắt thở, tôi lập tức chọn miếng to nhất, nhét đầy miệng. Mùi vị của món ăn rõ ràng không thay đổi nhưng miếng thịt thơm và béo ngậy không kích thích cảm giác thèm ăn của tôi. Tôi miễn cưỡng ăn vài miếng, cảm giác hơi buồn nôn, cố ăn thêm vài miếng nữa, tôi thật sự nuốt không trôi…

Hóa ra, thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả sở thích.

Thấy tôi bỏ miếng xương mới gặm một nửa, chuyển sang ăn rau, Cảnh Mạc Vũ không kìm được, hỏi tôi: “Em sao thế? Canh xương hôm nay không ngon à?”

“Không phải, là sở thích của tôi đã thay đổi…” Có những lời nói, biết rõ sẽ làm tổn thương người khác nhưng tôi vẫn muốn nói với anh. Tôi không muốn thấy phản ứng của anh, quay mặt về sân trường phía đối diện. “Bây giờ tôi chỉ thích ăn đồ nhạt, thích nước lọc không mùi không vị, thích mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh…”

Chiếc cốc thủy tinh trong tay Cảnh Mạc Vũ vỡ vụn, máu tươi trào ra từ lòng bàn tay anh, nhuộm đỏ cả mảnh vỡ thủy tinh.

“Anh…”

Thấy tôi vô cùng hoảng sợ, Cảnh Mạc Vũ lập tức cuộn bàn tay, để mặc những mảnh thủy tinh nhỏ găm sâu vào da thịt.

“Anh!” Tôi hốt hoảng gỡ những ngón tay đang nắm chặt của anh. “Anh đang làm gì vậy?”

Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, cười lạnh lùng. “Chẳng phải em thích mùi thuốc khử trùng hay sao?”

Đau quá hóa hận, tôi hét lên với anh: “Nếu tôi thích mùi của nhà xác, có phải anh sẽ lập tức đi chết?”

“Anh sẽ đưa tên Văn Triết Lỗi vào đó trước.”

“…” Tôi há miệng nhưng không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Đứng ở một góc phòng khám bệnh, tôi tựa lưng vào tường, lặng lẽ theo dõi bác sĩ gắp từng mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay nhầy nhụa máu của Cảnh Mạc Vũ. Mỗi lần cái nhíp thọc sâu vào da thịt anh lại giống như đâm vào trái tim tôi vậy.

Tôi không thể nhìn tiếp, ôm ngực rời khỏi phòng khám. Chống tay lên tường, tôi hít một hơi thật sâu. Xộc vào mũi tôi đều là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Nếu mục đích của Cảnh Mạc Vũ là khiến tôi ghét mùi thuốc khử trùng, vậy thì anh đã rất thành công.

Điện thoại di động đổ chuông vài lần tôi mới nghe thấy. Tôi bực bội rút máy ra xem, là bác sĩ chủ trị của Văn Triết Lỗi. “Cảnh tiểu thư, người nhà của Văn Triết Lỗi đã đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện…”

“Xuất viện? Anh ấy tỉnh rồi à?”

“Chưa tỉnh. Người nhà cậu ấy nói chuyển sang bệnh viện khác chữa trị.”

Đó là bệnh viện tốt nhất thành phố, hơn nữa Văn Triết Lỗi còn nằm ở đó hai năm, tình trạng của anh ta cũng có chuyển biến rõ rệt. “Tại sao lại chuyển viện?”

“Điều này tôi cũng không rõ. Tôi gọi điện thoại cho cô chỉ muốn thông báo cho cô biết, khi nào có thời gian, cô hãy tới bệnh viện quyết toán, nhận lại tiền đặt cọc còn thừa.”

“Được, cảm ơn ông, bác sĩ Lưu.”

Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi cho dì Văn, nhưng bà tắt máy…

Hai năm qua, tuy dì Văn vẫn lạnh nhạt với tôi nhưng do không trả nổi khoản tiền chữa trị cao ngất, bà bất đắc dĩ chấp nhận để tôi thanh toán chi phí điều trị cho Văn Triết Lỗi. Bây giờ bệnh tình của Văn Triết Lỗi có chuyển biến tốt, tại sao đột nhiên bà lại chuyển viện, hơn nữa còn vội vàng, không báo cho tôi biết?

Lẽ nào… có người ép bà? Người ép dì Văn vào lúc này hình như chỉ có một mà thôi.

“Thế nào? Mùi thuốc khử trùng có dễ ngửi không?” Giọng của Cảnh Mạc Vũ đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

Tôi lại hít vài hơi thật sâu để tâm trạng ổn định, quay lại, nói: “Văn Triết Lỗi chuyển viện rồi, anh có biết không?”

Sự trầm mặc của anh chứng thực suy đoán của tôi.

“Là anh ép dì Văn làm vậy?”

“Anh không ép bà ta, anh chỉ sai người đưa cho bà ta một khoản tiền lớn để Văn Triết Lỗi có thể đến một bệnh viện tốt hơn.” Hóa ra Cảnh Mạc Vũ đã hoàn toàn thay đổi, giọng nói của anh cũng thay đổi, đến ánh mắt cũng trở nên nham hiểm… Tôi gần như không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt tôi với ba từ “Cảnh Mạc Vũ”.

“Tại sao? Anh ấy đã hôn mê bất tỉnh, tại sao anh còn không tha cho anh ấy?” Rốt cuộc thù hận sâu sắc đến mức nào mới khiến anh trở nên lạnh lùng như vậy?

“Bởi vì…” Cảnh Mạc Vũ tiến lại gần tôi, cúi xuống gần mặt tôi, ánh mắt toát ra vẻ chiếm hữu không giấu giếm. “Anh không muốn em lại bị lợi dụng.”

“Tôi còn giá trị lợi dung sao? Ba bị bệnh nặng, Cảnh Thiên thì nợ nần chồng chất, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, còn có gì đáng để người khác lợi dụng?”

“Em còn có anh…”

Em còn có anh, bốn từ này làm rối loạn lý trí của tôi, khiến tôi có cảm giác bất lực khi rơi vào cơn ác mộng, tôi vô thức lùi lại.

Trước phản ứng của tôi, khóe miệng Cảnh Mạc Vũ nhếch lên thành nụ cười chua xót.

***

Trên đường về, đầu óc tôi từ đầu đến cuối là một mớ hỗn loạn, bên tai quanh quẩn câu nói của anh: “Em còn có anh…” Tôi tưởng lần này trở về, anh chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về anh nhưng bây giờ xem ra tình hình không đơn giản như vậy.

Tôi nghĩ mãi cũng không đoán ra ý đồ của anh, thậm chí đến lúc Cảnh Mạc Vũ dừng xe, xuống xe mở cửa cho tôi, tôi vẫn chưa định thần lại được.

“Xuống xe đi!” Anh nhắc nhở.

Tôi đưa mắt nhìn, phát hiện phía trước là bãi đỗ xe của Cảnh Thiên, càng cảm thấy hoang mang. “Đây là…”

Nhận ra sự nghi hoặc của tôi, Cảnh Mạc Vũ cất giọng lãnh đạm: “Chẳng phải em nói hôm nay nhường lại chức tổng giám đốc cho anh?”

Tôi ngây người nhìn anh. Tôi thật sự ngày càng không thể hiểu nổi người đàn ông đã cùng tôi trưởng thành. “Chẳng phải… anh nói anh không quan tâm sao?”

“Nhưng anh cũng không nói anh không nhận.”

“Ờ…” Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ. “Bây giờ đã là hai giờ chiều, chỉ e không kịp mở cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Vậy anh tới văn phòng em trước. Em hãy giới thiệu sơ qua với anh tình hình hiện tại của Cảnh Thiên.”

Đối diện với bộ dạng hùng hổ dọa người của anh, tôi không còn cách nào phản bác, đành gật đầu. “Được thôi!”

Cùng Cảnh Mạc Vũ sóng đôi đi vào công ty, không cần nghĩ tôi cũng biết cảnh tượng này gây chấn động đến mức nào.

Nhân viên có thâm niên hai năm trở lên đều dừng công việc đang làm, kinh ngạc nhìn Cảnh Mạc Vũ đi bên cạnh tôi.

Tôi cố ý nện mạnh gót giày cao gót xuống nền nhà, bọn họ lập tức biết ý, quay trở lại với công việc.

Tất nhiên, khi tôi và Cảnh Mạc Vũ đi qua, bọn họ lập tức chụm đầu bàn tán nguyên nhân khiến tôi và Cảnh Mạc Vũ cùng xuất hiện. Vô tình lọt vào tai tôi chỉ là những lời suy đoán, phần lớn đám nhân viên ủng hộ tôi và Cảnh Mạc Vũ “nối lại tình xưa”.

Cũng khó trách bọn họ hiểu nhầm, mối “thù mới hận cũ” giữa tôi và Cảnh Mạc Vũ đến ba tôi còn không rõ, huống hồ là người ngoài.

Hành lang dài dằng dặc cuối cùng cũng đến điểm dừng. Lúc chúng tôi đi qua văn phòng của trợ lý Kim, đúng lúc anh ta đẩy cửa đi ra ngoài. Là người trưởng thành, tính cách điềm đạm, trợ lý Kim rõ ràng bình tĩnh hơn những người khác. Thấy Cảnh Mạc Vũ, anh ta chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu thay lời chào. Tiếp theo, anh ta ngập ngừng hỏi tôi: “Giám đốc, cuộc hẹn tối nay…”

“Không sao, tôi sẽ đến đúng hẹn.” Tôi nói. “Anh hãy sắp xếp lại tài liệu dự án thời gian gần đây rồi mang tới văn phòng tôi.”

“Được ạ! Nửa tiếng sau tôi sẽ đưa đến văn phòng Giám đốc.”

“Được.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, lúc đi qua trợ lý Kim, tôi như nhìn thấy anh ta chăm chú quan sát sắc mặt của Cảnh Mạc Vũ.

Đọc tiếp: Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 53

Bạn đang đọc Hôn nhân không tình yêu của Diệp Lạc Vô Tâm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!