Sau khi Bất Tử thần điện mở lại, chỉ có hơn hai trăm người là thường xuyên đến tế bái, ít đi theo độ nóng, hồn diễm kính dâng cũng càng ngày càng ít, có đôi khi ba năm ngày mới kính dâng ra một luồng.
Chỉ có những người đặc biệt thành kính, ví dụ như Âu Khắc, mỗi lần tới đều kính dâng một hai luồng, sau này An Cách theo đề nghị của Nại Cách Lý Tư, mỗi ngày cho hắn ba cân lương thực, để hắn làm việc cho thần điện nửa ngày, phụ trách dẫn đường các tín đồ.
Về bản chất là Nại Cách Lý Tư có ý tốt, dùng mấy cân lương thực, giải quyết sinh hoạt cần thiết cho một cuồng tín đồ, nhưng lợi ích mang tới lại rất có giá trị, mỗi ngày Âu Khắc đều kính dâng ít nhất năm luồng hồn diễm trở lên, một mình hắn kính dâng cũng có giá trị sánh bằng mười tên tín đồ.
Trừ chuyện đó ra, tín đồ được hắn dẫn đường, cũng sẽ lại càng dễ kính dâng ra hồn diễm.
Nhưng cho dù như thế nào, thu nhập của thần điện cũng ngày càng giảm xuống, nhiều thì hơn một trăm, ít thì mấy chục, nhưng mà An Cách cũng không thèm để ý, hắn chỉ cần chuyển lương thực ra, một luồng hồn diễm có thể chuyển năm túi, mỗi ngày thu hoạch cũng dùng không hết còn phải chuyển vào trong vòng tay bằng da.
đến sau khi Lệ Sa chạy đến Hàn Băng thành, số lượng hồn diễm mới dần dần nhiều lên, nhưng cũng không đến được ba trăm.
Nói cách khác, hồn diễm An Cách tích lũy trong ba bốn tháng, cũng không mãnh liệt bằng một đợt ngày hôm nay, hơn vạn luồng hồn diễm đập vào mặt, tiến vào trong vòng tay bằng da, khiến cho vòng tay căng nứt, phù văn sáng lên liên tục, cho đến cái cuối cùng.
Sau khi tất cả phù văn sáng lên, vòng tay bằng da hòa tan, trực tiếp xông vào trong xương cốt của An Cách, hòa thành một thể với xương tay.
Tình huống này Lệ Sa và Phỉ Lâm đều chú ý tới, bọn họ đều kinh ngạc vòng tay của An Cách tại sao lại hòa tan? Đây là dấu hiệu thân phận của Thủ Vọng giả, chẳng lẽ An Cách đại nhân.... thăng cấp?
Bọn hắn không biết cũng không dám hỏi, im lặng dời ánh mắt đi.
An Cách ngơ ngác nhìn tay của mình, xương tay dung hợp với vòng tay bằng da khiến hắn có cảm giác là lạ, nói như thế nào đây, cái tay này của hắn, giống như có thể tiến vào trong An Tức cung bất kỳ lúc nào.
Trước đó hắn cần ý niệm để tiến vào An Tức cung, tập trung sự chú ý lên trên vật thể, sau đó chuyển ra ngoài. Hắn có thể chuyển đồ vật vào, cũng có thể chuyển ra, nhưng lại không thể di chuyển bọn chúng trong An Tức cung.
Mà bây giờ, hắn chỉ cần nghĩ, tay có thể tiến vào bất kỳ lúc nào, cũng có thể di chuyển đồ vật bên trong bất kì lúc nào, vô cùng thần kỳ.
Suy nghĩ một lát, An Cách nắm tay chuyển qua tòa tháp cao đã phong ấn Hoàng Đồng Long, cầm lên mở ra Hoàng Đồng thư trên bục.
Thịch một tiếng, có thứ gì đó bị rơi.
Tiểu Hoàng Đồng Long đang bị một đám tiểu hài vây quanh đùa giỡn đột nhiên ngã xuống đất.
An Cách dùng sức rút Hoàng Đồng thư ra.
Nại Cách Lý Tư chiếu vào trong người An Cách, khó có thể tin nhìn Hoàng Đồng thư trên tay An Cách, lẩm bẩm nói: “Đây... đây là sách phong ấn ta, làm sao lại nhỏ như vậy?”
Chỉ thấy Hoàng Đồng thư đóng lại nằm ở trên tay An Cách, chỉ lớn cỡ bàn tay, cho dù có mở ra, cũng chỉ bằng hai bàn tay, kém xa với tưởng tượng kinh thiên động địa mà Nại Cách Lý Tư nghĩ tới.
“Ngươi lấy nó ra bằng cách nào? Không phải có phong ấn sao?” Nại Cách Lý Tư khó hiểu nói.
Hoàng Đồng thư phong ấn Nại Cách Lý Tư, mà tháp cao phong ấn Hoàng Đồng thư, An Cách có thể chuyển rất nhiều thứ ra, nhưng không thể chuyển được Hoàng Đồng thư.
Vốn dĩ không có đầu mối nên không biết bắt đầu từ đâu, ai ngờ An Cách đột nhiên xách nó ra được, đột ngột đến mức làm cho người ta không biết phải làm gì.
“Cứ như vậy.” An Cách thả lỏng tay ra, vị trí xương tay thẳng đến khuỷu tay đều biến mất, bao gồm cả Hoàng Đồng thư trên tay và linh hồn Nại Cách Lý Tư đang chiếu.
Nại Cách Lý Tư chiếu vào trong linh hồn của An Cách một lần nữa, còn chưa kịp nói chuyện, An Cách lại rút tay ra, cánh tay bao gồm Hoàng Đồng thư lại xuất hiện, nhưng hình chiếu của Nại Cách Lý Tư lại biến mất một lần nữa.
Chiếu tới lần nữa, Nại Cách Lý Tư vội vàng nói: “Dừng dừng dừng, ngươi bỏ vào ta lại biến mất một lần, lấy ra ta lại biến mất, vào hay ra ta cũng đều không ngừng biến mất, đây là bản thể của ta, tôn trọng một chút đi.”
“À.” An Cách trả lời một tiếng.
“Không đúng, ngươi lấy ra bỏ vào như vậy, không tiêu hao năng lượng linh hồn sao? Làm sao lại dễ dàng như vậy?” Nại Cách Lý Tư buồn bực nói.
An Cách suy nghĩ, luồn tay vào trong.
“Ôi....”
Lấy tay ra...
“Ôi, dừng dừng dừng!”
An Cách khẽ nghiêng đầu: “Hình như có tiêu hao.”
“Ngươi có thể đừng bắt ta ra thử nghiệm được không, ngươi lấy mấy túi lương thực thử không được hả?” Nại Cách Lý Tư gào thét.