Amazon là một công ty nước ngoài, nhân viên của bọn họ được đối xử rất hậu hĩnh, dù sao cũng có luật lao động nghiêm ngặt để bảo vệ quyền lợi cho họ.
Cho nên, nhân viên chuyển phát nhanh của bọn họ đều chỉ làm cố định từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, còn đừng bàn đến chuyện tăng ca. Bởi vậy, đặt một bưu kiện một tuần sau mới chuyển tới nơi cũng đã gọi là khá nhanh.
Nhưng ở Hoa Hạ, vấn đề này hoàn toàn không tồn tại. Bởi vì phần lớn người lao động Hoa Hạ đều rất nghèo!
À nhầm, bởi vì phần lớn người lao động Hoa Hạ đều rất cần cù!
Chỉ cần có thể kiếm được tiền, bọn họ có thể làm đủ 365 ngày một năm mà không cần nghỉ!
Sau đó Trương Dịch lại tiếp tục nói với Tô Minh Ngọc về chế độ khen thưởng của nhân viên chuyển phát nhanh. Hệ thống này sẽ cấp thêm tiền thưởng dựa trên số lượng đơn đặt hàng ngày. Và thế là, những nhân viên giao hàng vốn đã ít tiền lương còn có lý do gì mà không liều mạng nhận đơn?
Cứ tiếp tục tiến hành như vậy, tốc độ giao hàng trên nền tảng của bọn họ chắc chắn sẽ vượt xa Amazon, sau khi người dùng quen với tốc độ này, họ sẽ dần lục tục chuyển sang nền tảng của bọn họ mua hàng.
Trương Dịch kể hết những ý tưởng hắn đã ấp ủ trong nhiều năm nay với Tô Minh Ngọc.
Kinh nghiệm kinh doanh từ thế giới khác đã mở ra một cánh cửa đủ để khiến Tô Minh Ngọc được khai sáng!
Bản thân cô là một quản lý chuyên nghiệp, cũng được mệnh danh là thiên tài kinh doanh, từng thứ Trương Dịch nói ra cô đều suy nghĩ rất cẩn thận. Thậm chí còn đưa ra vài gợi ý riêng.
"Nếu chỉ vận hành trong Thiên Hải, kinh phí của chúng ta hoàn toàn có đủ. Nếu đạt được hiệu quả tốt, vậy chúng ta có thể sớm mở rộng ra toàn quốc, cạnh tranh với Amazon!"
Đôi mắt Tô Minh Ngọc sáng ngời, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chai rượu vang đã vơi đi từ lúc nào.
"Mánh khóe này gọi là nông thôn quây thành phố! Lấy cái dở trục xuất cái xịn! Hơn nữa chúng ta chiếm các cơ sở nhỏ lẻ trước, đấy vốn là chuỗi sản nghiệp mà Amazon căn bản không thèm nhìn tới, cũng sẽ không khiến bọn họ phải bận tâm mà chèn ép. Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, tất cả đều đã muộn rồi!"
Trương Dịch hiểu ý cười nói: "Dù sao đây cũng là Hoa Hạ, đến lúc đó có là chính phủ hay tư nhân cũng đều sẽ ủng hộ doanh nghiệp bản địa mà thôi. Chúng ta sẽ sớm đuổi cổ Amazon ra khỏi đất nước này!"
Tô Minh Ngọc không khỏi gật đầu, kế hoạch của Trương Dịch đã khơi dậy nhiệt huyết trong cô, nóng rực đến mức không thể không cởi một cúc áo ra để hạ nhiệt.
Là một nữ doanh nhân quyết đoán, đương nhiên cô cũng có tham vọng của riêng mình, hy vọng có thể lập nên việc lớn trong giới thương nghiệp!
Nếu có thể hoàn thành kế hoạch của Trương Dịch, vậy không còn gì cần bàn cãi nữa, cô chắc chắn sẽ trở thành nữ hoàng kinh doanh nổi tiếng thế giới!
Cô nâng ly rượu trong tay lên, một hơi uống hết hơn nửa ly rượu. Lúc này khuôn mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt đã có chút mê ly.
"Sau đó thì sao?"
Cô nhìn Trương Dịch bằng ánh mắt long lanh, lúc này đã hoàn toàn bị khuất phục bởi ý tưởng kinh thiên động địa này của hắn. Người đàn ông này ngày càng khiến cho trái tim cô phải rung động.
Trương Dịch bị cô nhìn say đắm như vậy, lại không khỏi cúi đầu, chăm chú nhìn xuống bộ áo ren màu đen của cô.
Đêm đến làm đen tối con người, nhưng lại khiến người ta không tình nguyện mà níu lấy sự trong trắng cuối cùng.
"Đây mới chỉ là kế hoạch ở giai đoạn này thôi, làm được trước đã rồi mới cân nhắc đến bước tiếp theo!"
Trương Dịch vẫn vờ như không để ý, hắn sẽ không ngốc đến mức nói ra tất cả bí mật của mình.
Còn việc tiếp theo phải làm thế nào, chỉ đành phải giao cho người có chuyên môn như Tô Minh Ngọc đảm nhận.
Hắn lên ý tưởng, Tô Minh Ngọc sẽ phụ trách vận hành cụ thể. Đối với người quản lý lương hai mươi triệu một năm như cô mà nói, việc này cũng không phải là vấn đề.
Thấy Trương Dịch vẫn vờ như không để ý tới mình, Tô Minh Ngọc bắt đầu sốt ruột.
Bởi vì hai người nói chuyện với nhau rất hăng, cứ như vậy mà uống hết hai chai rượu vang từ lúc nào không hay. Lúc này Tô Minh Ngọc hưng phấn lạ thường, cảm giác trong người đã có chút lâng lâng.
Cô có chút khó chịu nhìn chằm chằm Trương Dịch, không nhịn được mà sáp lại gần: "Không cần nhịn như thế nữa, người ta biết hết mà!"
Rượu vang Romanee Conti ủ hai mươi năm, về độ nặng thì không phải bàn.
Loại rượu này khi mới uống vào cũng không có cảm giác gì, chỉ như uống bia, nhưng sẽ chầm chậm ngấm dần, tác dụng còn mạnh hơn cả rượu trắng!
Tô Minh Ngọc định đứng lên, nhưng cơ thể còn chưa dậy được một nửa men rượu đã xông thẳng lên trán. Cô cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, ngã xuống.
Đôi chân đi giày cao gót của cô mềm nhũn, cả người áp thẳng vào người Trương Dịch!
Trương Dịch bất ngờ không kịp đề phòng, hai tay theo bản năng đỡ lấy cơ thể Tô Minh Ngọc.
Kết quả là, hai đồi núi tròn trịa rơi trọn vào lòng bàn tay Trương Dịch.
Tô Minh Ngọc nằm trên người Trương Dịch, lúc này ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, căn bản không biết bản thân đang bị chiếm tiện nghi.