Trương Dịch cũng uống không ít, lúc này lại có một đại mỹ nhân đang nằm sấp trong lồng ngực, mùi rượu hòa cùng hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể của cô xộc thẳng lên mũi hắn.
Hắn đặt Tô Minh Ngọc nằm ngang trên sô pha, lúc này ánh mắt cô đã mông lung, thở ra một hơi nhẹ, say khướt nhìn Trương Dịch cười ngây ngô.
"Trương Dịch, anh đúng là thiên tài! Chúng ta... sẽ thành công..."
Tình huống tới quá nhanh, Trương Dịch còn có chút chưa sẵn sàng. Nhưng loại chuyện thế này chỉ có thể để bản năng giải quyết.
Khuôn mặt Tô Minh Ngọc đẹp không tì vết, khuôn mặt tinh tế chỉ to bằng lòng bàn tay, lông mi dài dài đen nhánh như lá chuối tây. Trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi anh đào đỏ tươi mang theo chút tư vị lãnh đạm của một vị nữ vương, lại càng khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nếm thử.
Bàn tay Trương Dịch đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì rượu mà nóng bỏng của cô.
Ánh mắt hắn hướng xuống dưới, tầm mắt được gói gọn trong tuyệt cảnh núi non nhấp nhô, làn da trắng nõn ẩn dưới lớp quần áo phát sáng tới độ khiến người ta không khỏi mù mắt.
Được mệnh danh là ma nữ của Thịnh Thế, ở tập đoàn cô vẫn luôn là một mỹ nhân băng sơn cương trực.
Từ quản lý bộ phận đến nhân viên bình thường, ai ai cũng đều kính sợ cô, nhưng cũng thèm muốn vẻ đẹp của cô.
Không có người đàn ông nào lại không động tâm trước một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, Trương Dịch cũng không ngoại lệ.
Trương Dịch cũng uống chút rượu, từ khi hắn chia tay với Trần Hiểu Lệ, đã nhiều ngày không được chạm vào phụ nữ. Nhất thời hắn không kìm được, cúi đầu hôn xuống, đôi bàn tay to lớn bắt đầu không yên phận, như thể đi du lịch trên làn da nhẵn mịn kia.
Nụ hôn này khơi dậy ngọn lửa trong lòng Tô Minh Ngọc, nội tâm mà thường ngày cô dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu, thực ra còn cuồng nhiệt hơn những cô gái bình thường rất nhiều.
Cốt truyện vốn định phát triển theo hướng này, nhưng tối nay lại là một tiết tấu khiếp vía ma quỷ khác.
Mà chuyện khiếp vía hơn chính là, Tô Minh Ngọc nôn!
Hiện thực đã chứng minh, tửu lượng không tốt thì đừng nên uống nhiều!
Tô Minh Ngọc vốn chỉ định uống một chút, nhưng lúc uống rượu lại không có cảm giác gì, hơn nữa cô và Trương Dịch bàn kế hoạch hăng say đến mức vô tri vô giác uống thêm hai ly cũng không để ý.
Nguyên một bình rượu đỏ, bình thường cô uống đến nửa bình đã đến giới hạn, mà hôm nay đã vượt xa bình thường.
Trương Dịch cũng rất bất lực, tay của hắn chỉ vừa mới chạm dọc theo khe hở chiếc ren đen.
Phát nôn này đã gọi tỉnh Trương Dịch không ít.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng Tô Minh Ngọc, bảo cô gắng nôn hết rượu ra. Cô đã được giải tỏa, nhưng còn hắn thì không.
Đợi đến khi Tô Minh Ngọc nôn xong, cô nằm trên sô pha như con cá chết, còn Trương Dịch lại lâm vào rối rắm thật sâu.
Thành thật mà nói, lúc này trong hắn vẫn còn rất hừng hực.
Nhưng Tô Minh Ngọc là cấp dưới đắc lực nhất của hắn, lại đang trong trạng thái hôn mê.
Tuy Trương Dịch cũng không phải quân tử đứng đắn gì cho cam, nhưng hiện tại thật sự không cởi nổi chiếc quần này ra.
Tô Minh Ngọc là một người phụ nữ cứng rắn, ai biết khi cô ấy tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì?
Tự dấn thân vào rắc rối chắc chắn sẽ tổn thất không nhỏ. Chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương thế này, tốt nhất vẫn đừng nên làm.
Suy tư một hồi lâu, hắn vẫn quyết định làm một người thiện lương chính trực, chỉ gọi Nặc Nặc và Y Y tới dọn dẹp hiện trường.
Nặc Nặc và Y Y lặng lẽ đi tới, sau khi nhìn thấy Tô Minh Ngọc say bí tỉ nằm trên sô pha, hai chị em liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn được cười lên.
“Chủ nhân chính trực quá trời! Thư ký Tô đã say thế kia, vậy mà ngài lại không...Hì hì!"
Nào có như vậy, bản thân Trương Dịch cũng rất buồn bực, nếu không phải vì cô ấy vừa mới nôn ra thảm, có lẽ hắn đã thật sự gạo nấu thành cơm với cô.
“Khụ khụ, tôi là một quý ông ngay thẳng, làm sao có thể làm ra chuyện như thế hả? Huống chi cô ấy còn là cấp dưới của tôi.” Trương Dịch nghiêm túc nói.
Nặc Nặc ngoan ngoãn đi tới thu dọn tấm thảm bị Tô Minh Ngọc nôn vào, nhưng ánh mắt Y Y lại dừng trên chiếc quần jean của Trương Dịch, nơi đó rõ ràng có phần nhô lên khó giấu, như thể con rồng chỉ chờ thả xích mà tung hoành!
Trương Dịch nhận ra ánh mắt của Y Y, xụ mặt nói: "Y Y, mau làm việc đi!”
Ý cười trong mắt Y Y như thể hồ ly tinh, bày ra vẻ mặt đen tối nhìn Trương Dịch, sau đó mới nói: "Dạ thưa chủ nhân, vậy để em đi chuẩn bị nước tắm bồn cho ngài nhé!"
Khi cô quay người rời đi, ánh mắt bỗng nhiên lại trở nên có chút phức tạp.
Nếu chủ nhân và tiểu thư Tô về với nhau, đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành bà chủ của trang viên, vậy mình và chị còn có thể được ở lại đây nữa không?
Trương Dịch xoa xoa cổ, quả thật rất muốn đi tắm cho thật sạch.
Hôm nay hắn đã dành cả một ngày để đi dạo với Giai Giai ở trung tâm thương mại, trên người cũng đổ không ít mồ hôi.
Thế là, hắn để Nặc Nặc xử lý nốt chuyện ở đây, còn bản thân thì quay trở về phòng.
Phòng tắm được xây ngay cạnh phòng hắn, là một căn phòng rộng năm mươi mét vuông riêng biệt, tích hợp cả phòng tắm và nhà vệ sinh. Cũng không phải bởi vì Trương Dịch thích làm màu mà để lại không gian rộng như vậy. Mà là vì ở giữa phòng có đặt một cái bồn tắm bằng đá cẩm thạch màu trắng khổng lồ.